Monday, November 26, 2007

Vừa qua một chuyến về thăm quê hương yêu dấu.̃ Xứ sở của non xanh , nước biếc...La giang, Lam giang lững lờ. " Địa linh nhân kiệt" . Vùng Hương sơn nghèo nhưng thắm đượm tình quê. Dêm ngủ không cần khóa cửa... Một làng quê thanh bình, hiếm hoi mà khó tìm đâu ra trong xã hội nhiễu nhương này. Cảm ơn Đất quê đã cho ta những ngày vacation tuyệt diệu. Cảm ơn non xanh nước biếc đã cho ta cảm nhận một quê hương thật hiền hòa, người dân mộc mạc chân tình. Thương quá đất quê ơi...

Saturday, November 17, 2007

Ngay 17/11
Cu Bi' s Wedding.It' s rain to much but We are so happy. I hope They will have the wonderful life.

Wednesday, November 14, 2007

Hạnh phúc thay sau mười bảy năm trời ta lại đước về thăm quê hương yêu dấu cũ.!..Cả một quá khứ sống lại trong ta, có vui, có buồn, có nước mắt, trộn lẫn những nụ cười....

Thursday, November 1, 2007

XA VỜI VỢI


Đang loay hoay dọn dẹp, bỗng nghe điện thoại reo vang. Vân vội vàng nhấc máy:
- Alo!. Xin lỗi …Ai đầu dây vậy?
Không nghe tiếng trả lời. Vân toan cúp máy. Bỗng đầu dây bên kia, một giọng đàn ông ngập ngừng lên tiếng:
- Anh đây Vân. Anh của em ở… những tháng ngày xa xưa ấy. Em có nhận ra anh không?
Vân lặng yên xúc động. Nàng không định được cảm xúc của mình lúc này. Mình đang vui hay buồn đây nữa? Vui là đã được nghe lại giọng Nam ấm áp ngọt ngào của người yêu cũ? Hay nàng đang buồn khi nghĩ đến người đã đành đoạn rời xa nàng không một lời giải thích.
- Anh đó sao? Sao anh biết được điện thoại của em mà gọi đến?
- Từ ngày qua Mỹ đến nay, Anh vẫn có những thông tin về em mà.
-Cảm ơn Anh vẫn còn nhớ đến em.
Cố nén xúc động Vân lên tiếng:
Anh sao rồi? Vợ con Anh thế nào?
- Vẫn bình thường thôi em.
- Mừng cho Anh. Anh đã có đời sống ổn định. Cảm ơn Anh đã gọi. Thôi em cúp máy nghe anh.
Buông điện thoại. Thẩn thờ nàng thả rơi mình xuống chiếc ghế sofa, không buồn tiếp tục công việc đang dở dang.
XXX

Ngày xa xưa ấy, Vân theo cô bạn thân về thăm ông anh của hắn, đang đóng quân ở Cần thơ. Anh là hạ sĩ quan cơ khí Hải quân. Trước khi đến Cần Thơ.Vân và Thảo, bạn nàng phải ghé đến một làng nhỏ thuộc tỉnh Sa đéc, thăm gia đình sui gia của ba mạ nàng. Ba mạ Thảo người Huế nên rất coi trọng lễ nghiã. Một năm ít nhất cũng đến thăm gia đình bên sui gia một lần. Nếu không đích thân đi được cũng cho con cái đi thế.Cho nên tình cảm hai gia đình thật thắm thiết.
Đón xe ở Xa Cảng Miền Tây, trước đó chị Tám vợ anh Long đã viết thư dặn dò kỹ : “ Tụi em phải nhớ là đón xe đó Sàigòn- Cao lãnh hoặc Sàigòn-Sađéc cũng được. Nhắc Bác tài hoặc chú lơ ngừng xe ở “ Cống bà Đã ”. Đến đó chắc Thảo nhớ đường rồi phải không? Nếu quên, hỏi thăm lối xóm ai cũng biết bà năm Chắc hết.”
Vân và Thảo theo chuyến xe đò Sàigòn-Cao lãnh phom phom về thăm miền Tây. Miền của sông lạch hiền hoà, ruộng đất phì nhiêu, cò bay thẳng cánh. Ngồi trên xe, đưa mắt dõi theo những cảnh vật xinh tươi trước mắt. Cây trái sai oằn, đồng lúa mênh mông bát ngát chạy tít tận chân trời. Hai cô gái tuổi mười sáu tràn trề hạnh phúc.
- “ Cống bà Đã đây rồi. Cống bà Đã đây rồi.”
Bác tài cho xe ngừng lại. Chú lơ nhanh nhẹn leo lên mui lấy hành lý xuống.
- Đi chơi vui vẻ nghe hai cô bé. Đến ngày về…Anh sẽ đến “gước”
Xe chạy rồi, anh chàng vẫn còn đưa tay vẫy vẫy .
Khoác chiếc xách tay cá nhân lên vai .Vân và Thảo mỗi người cầm một đầu quai chiếc giỏ xách nặng trịch, chứa đầy thổ sản của Đalạt : nào là mứt dâu, mứt mận , khoai lang dẻo …rồi đến khoai tây, cà rốt, su su, củ dền … Nhớ trước lúc đi Thảo đã chọc mạ “ Mạ bắt con mang cả Đàlạt bỏ vào trong giỏ ni hả mạ?” Mạ cười “ Hai đứa bay không có sức, nếu không tao còn muốn gởi nhiều hơn.”
Theo con đường nhỏ, hai bên đường là những khóm tre đằng ngà cao vút. Hai cô tiến vào thôn Mỹ Luông. Một chiếc cầu khỉ bắc qua con lạch làm chùn bước chân Vân, Thảo phải gíúp bạn “cõng” một mình chiếc giỏ nặng qua trước. Run rẫy, sợ hãi..Vân lần bước qua sau. Hú hồn… “Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi ” đó, đã không làm khó được hai nàng. Qua khỏi cầu một đoạn, xóm nhà đã hiện ra trước mắt. Nhà ở đây đa số lợp tranh, cất một nửa trên bờ, một nửa đóng cột sâu giữa dòng kênh…cũng có một vài ngôi nhà ngói đỏ được xây trên đất vườn, chung quanh trồng nhiều cây trái.
Một đám trẻ con đang chơi ở đình làng thấy Vân Thảo đi ngang. Chúng bỏ cả chơi chạy theo sau tạo thành một cái đuôi rồng rắn trông thật buồn cười. Thảo cười cười xã giao:
- Các em ở gần đây phải không? Có biết nhà thím Long không?
Chúng lắc đầu không trả lời.
Thảo hỏi tiếp:
- Vậy …Có biết nhà bà Năm Chắc không hở?
- Biết. Biết.
Chúng trả lời trống không, rồi len chân chạy trước mở đường. Nhìn bọn trẻ Vân thấy vui vui, cảm thấy như đã thân quen nơi này từ lâu lắm.
- Bà Năm ơi!…Bà Năm ơi!…Có hai cô gái má đỏ hồng hồng tìm bà nè.
Vân phì cười khi nghe bọn trẻ gọi tụi nàng như thế. Chả là tứ xứ lạnh xuống đây,
má tụi nàng lúc nào cũng đỏ au. Có người còn lầm tưởng là tụi nàng đánh má hồng nữa chứ.
Một chàng trai cỡ tuổi Vân, hoặc có thể hơn nàng một vài tuổi từ trong nhà chạy ra đon đả:
- Thảo và Vân đến rồi hả? Chà!. Sao xe đến sớm quá. Anh đang tính ra cống Bà Đã đón bọn em đó chớ.
Vân lầm bầm trong miệng: “ Thật khéo nói, để người ta khiêng mỏi cả tay”
Hắn nhanh nhẹn dành cái giỏ xách trên tay Thảo và Vân và đi nhanh vào nhà, vừa đi vừa gọi :
- Má à má.! Má ơi… Vân và Thảo đến rồi má à.
Một người đàn bà khoảng ngoài năm mươi, từ dưới bếp đi lên, trên tay bưng một rổ khoai lang luộc nóng hổi, khói bốc hơi nghi ngút.
- Hai đứa đến rồi hả ? Bây đi đường mệt hông? Đói thì ăn đỡ vài củ khoai luộc, sau đó nghỉ ngơi một lát … Cơm canh nấu xong tao gọi dậy ăn tối. Tao vừa mua được mớ tôm, mớ cá tươi dữ lắm. Quay qua bọn trẻ đang đứng lấp ló ngoài cửa. Bà gọi chúng vào đưa cho vài củ khoai luộc, ít khoai lang dẻo biểu chia nhau ăn…Bọn trẻ lúc ấy mới tản ra, ai về nhà nấy..
Buổi tối, trong lúc Thảo ngồi nói chuyện với Bà Năm(lúc này Vân gọi bằng Bác ) Vân ra sau nhà, lẳng lặng ngồi trên chiếc băng ghế . Vân mơ màng dõi theo những đám lục bình bềnh bồng trôi trên sóng nước.Có tiếng quẫy nhẹ của một chú cá nào đó đang đi tìm mồi, lay động khóm lục bình…Gió thật nhẹ, sóng lăn tăn, lăn tăn… Ếch nhái , ảnh ương cùng những lũ côn trùng nào đó đang thi nhau tấu nhạc, những giai điệu tuyệt vời của thiên nhiên nên thơ.... Trên cao, chị Hằng đang gieo ánh sáng xuống trần gian… cái ánh sáng dịu dàng, lung linh của trăng mười sáu chiếu lóng lánh , loang trong màu nước vàng đục phù sa. Ôi!. Thiên nhiên bao quanh nàng xinh đẹp biết bao.! . Quê hương nàng thanh bình biết bao!..Bỗng, Thanh chợt giật nẫy mình. Tiếng đại bác ầm vang…hỏa châu sáng rõ một góc trời…xóa đi hình ảnh một quê hương thanh bình, xinh đẹp của nàng.
- Vân. Cô bé ngồi làm gì ở đây thế?
- Em đang ngắm hỏa châu rơi
Chuẩn, chàng trai con Bác Năm ngồi xuống cạnh nàng.
- Nhìn hỏa châu rơi thấy đẹp thiệt nhưng mỗi lần nhìn nó, anh lại thấy buồn, vì anh biết là chiến tranh đang hiện diện.
- Em cũng nghĩ như vậy.
- Em tính ở chơi mấy ngày? Anh cũng mới ở ngoài Sa Đéc về đây hôm qua. Biết hai cô vào thăm. Anh mừng lắm. Anh tình nguyện làm hướng dẫn viên cho hai em. Anh nghĩ hai em sẽ thích thú lắm đó.
Vân chợt thấy có cảm tình với chàng trai vừa gặp.
- Nè Anh! Sao mới biết mà anh xem em như thân lắm vậy.?

-Tại em không biết đó thôi, dân miền Nam tụi anh thật tình lắm. Thêm nữa tuy mới biết em nhưng anh đã nghe chị Tám nói về em dữ lắm.
- Ủa. Nói gì dữ vậy?
Chuẩn cười cười:
- Nói tốt không hà.Khen em giỏi, em hiền, em dễ thương….
Có niềm vui nhỏ đang len lén đi vào hồn nàng…
Đại bác đã ngưng tiếng, hỏa châu ngừng rơi từ lúc nào, hai bạn trẻ cũng không biết. Bên con lạch nhỏ êm đềm tối đó. Họ ngồi bên nhau rù rì to nhỏ suốt đêm. Họ bàn chuyện học hành, chuyện trời trăng mây nước…vẽ vời mơ ước một ngày mai đất nước thanh bình, một tương lai thật tươi sáng... Trăng vẫn vằng vặc trên cao. Lục bình vẫn dập dờn trên sóng nước. Côn trùng cũng vẫn ca những bản tình ca muôn thuở…và… Vân, trong mơ hồ, nàng cảm thấy mình đã tìm ra một nửa của mình.

XXX
Ánh nắng ban mai len lỏi qua những khe hở của vách tre, tràn vào phòng ngủ. Nắng mơn man đùa trên tóc, trên má nàng…Lười biếng Vân muốn nướng thêm một giấc nữa nhưng ái ngại ở chỗ lạ, Vân vươn vai ngồi dậy.Thảo đang ngồi xem Chuẩn loay hoay sửa lại mấy chiếc cần câu. Tối qua, Chuẩn đã hẹn dẫn bọn nàng đi câu cá. Chàng cười thật tươi hỏi Vân:
Tối qua, em ngủ có ngon không?
Vân gật đầu. Vui vui vì được quan tâm. Ở nhà, từ bé đến giờ, dù được thương yêu nhưng có ai hỏi thăm nàng “ ngủ có ngon không?” vào buổi sáng tỉnh giấc, dù người đó có là mẹ nàng chăng nữa.
Vân ra sau múc nước rửa mặt. Nước buổi sáng mát lạnh làm nàng tỉnh táo hẳn. Nàng khoan khoái nhìn những lu nước tối hôm qua còn vàng đục màu nước sông hồ, giờ thật trong trẻo. Vân mỉm cười. Nhờ bác gái, hồi hôm nàng đã học thêm cách làm trong nước bằng cách đánh phèn, gạn lọc chất bẩn. Múc thêm một vài gáo nước, xối mạnh vào đôi chân trần, Vân thích thú xoa hai chân vào nhau…Một cảm giác mát lạnh len vào đôi chân, lan dần đến cơ thể nàng thật dễ chịu….
- Thảo, Zân ơi!…Đi với bác ra chợ chút xíu coi!.
Tiếng Bác Năm vọng từ nhà trong ra. Vân lẹ làng vào ngay. Bác Năm với tay lấy chiếc rổ con ở chạn bếp, cầm thêm chiếc nón lá. Ba bác cháu thong thả ra ngoài…
Cái chợ “ xép” thật nhỏ được bà con bày ra bán buôn, cách nhà bà Năm khoảng vài trăm mét. Hàng hóa không có nhiều, chủ yếu là rau cỏ hái từ vườn ra bán lại cho bà con. Những bó rau bò ngót xanh tươi xếp bên cạnh rau mồng tơi, rau diếp, bí đỏ…vài bó ngó sen, đài sen…Vài rổ cá rô, cá lóc…mớ tôm tươi xanh ..vừa được vó lên. Đặc biệt Vân còn thấy nhiều lồng chuột đồng được bày bán ở đây.Những chú chuột to lớn, mập mạp loay hoay trong những chiếc lồng chật hẹp thỉnh thoảng cắn nhau la chít́ chít. Cũng có một số thịt chuột đã được làm sẵn, thịt trắng tươi … người mua tấp nập. Vốn dĩ không mấy hảo cảm với loài gậm nhấm này và cũng chưa bao giờ ăn món thịt chuột nên Thảo, Vân chỉ nhìn lướt qua rồi đi nhanh. Nhiều nhất ở đây có lẽ là hàng ăn : vài gánh xôi , vài hàng bán bánh tầm, chuối nướng nước dừa, nước sương sa hạt lựu, bông cỏ…Vài hàng hủ tiếu, bún bò, phở…bốc hơi nghi ngút. Mùi thơm từ những nồi nước lèo đánh thức khẩu vị cuả hai cô gái làm Thảo và Vân thấy đói cồn cào. May quá, Bác Năm chợt lên tiếng:
- Hai đứa thích ăn gì đây? Hủ tiếu, phở..ở vườn ngon lắm đó con.
Quả thật, món hủ tiếu “Mỹ Luông” này ngon quá là ngon. Hai cô bạn vừa ăn vừa xuýt xoa rối rít. Trong lúc đang ăn, bác dặn hai đứa cứ việc ăn cho no, bác đi một chút rồi quay lại.. Chỉ một thới gian ngắn sau,Bác Năm trở về với rổ đựng đầy rau quả, cá thịt..
XXX
Ở chợ về, Chuẩn đã đào trùn làm mồi cho cá xong, Anh chuẩn bị mọi thứ chất lên chiếc xuồng con. Bác Năm hối chàng ăn gói xôi bắp cho no bụng. Bác sắp theo ít củ khoai, trái chuối biểu bọn trẻ mang theo.Chuẩn xuôi theo con lạch , bơi xuồng tiến dần đến vùng giáp ranh sông Cửu long cắm câu tại đây. Anh bảo vùng này thật nhiều cá. Buộc xuồng ở dưới bóng mát một cội mù u già. Chuẩn bắt đầu thả câu. Cả ba chăm chú theo dõi những chiếc phao dập dềnh trên sóng nước . Phao giao động, rồi lún sâu xuống nước. “ A.! Cá đã cắn câu”. Hai cô thích thú reo to. Quả thật cá ở đây thật nhiều. Hai nàng phải thay mồi vào lưỡi câu lia lịa. . Từng con, từng con cá “nhảy” gọn vào thùng …Câu chán, Thảo, Vân nằm dài xuống xuồng…vừa ăn khoai luộc vừa nhìn trời xanh qua kẽ lá…nghe sóng vỗ …. hưởng thú vui giữa trời xanh nước biếc…
Chuyến đi câu thắng lợi trở về mang theo mang theo cả thùng cá, đủ loại cá của vùng đồng bằng sông hậu : cá lóc, cá lăng, cá chạch , cá linh… Bác Năm đem xẻ cá tẩm muối tính phơi khô để chúng tôi mang cho Anh chị Long ở Cần thơ và mang một phần về Đàlạt. Tối đó, gia đình quay quần với một mâm cơm thịnh soạn có canh chua cá lóc, có cá nướng trui…và trên mâm cơm còn có một món thịt kho xã ớt, thịt mềm và ngọt như thịt gà. Chuẩn luôn tay gắp vào dĩa cho Vân và Thảo.
- Ngon quá!.Ngon quá!.
Thảo luôn miệng khen ngon
Bác Năm cười dòn:
- Ngon thì ăn nhiều đi. Tao bảo đảm ở ngoãi làm gì có.
- Thịt gì vậy Bác Năm?Có phải..có phải..? thịt ….?
Chuẩ̉n đưa mắt nhìn má khẽ lắc đầu
-Có phải thịt…thịt chuột không bác ?
Mọi người đột nhiên yên lặng... Rồi ai nấy đều bật cười vang khi nghe Thảo lên tiếng:
- Chuột thì chuột!. Thịt ngon quá mà!Nếu còn thì con vẫn xin ăn tiếp. Có gì đâu mà sợ!.
XXX
Ngày thứ hai, bọn Vân theo Bác Năm và Chuẩn vào thăm vườn cuả gia đình chàng. Thửa vườn rộng mười mấy mẫu, hơn một nửa đã bị bom đạn cày xới…Nửa còn lại cây trái cũng còn thật nhiều. Nhất là sau căn nhà cũ có một đám vườn trồng cam sành, chi chít trái . Từng đàn kiến bò lên bò xuống trên những cành cam trĩu quả. Chuẩn cho biết “Cây nào có trái ngọt thì kiến bu nhiều”. Để chứng minh lời chàng nói. Chàng hái liền mấy qủa bóc cho Vân, Thảo ăn tại chỗ . Quả thiệt, cam ngọt thấm tê cả đầu lướ̃i…Chuẩn hái một giỏ cam, sau đó qua vườn ổi xá lị hái được một ít ổi xá lị còn sót lại sau vụ thu hoạch trước. Trong vườn còn có một ao sen. Muà này sen đang ra hoa, hương thơm ngan ngát… Bác Năm vạch lá tìm hái những ngó sen để chuẩn bị cho buổi ăn trưa tại vườn. Bác nhóm lửa trong căn chòi nhỏ làm trên nền căn nhà cũ. Vân, Thảo giở cá khô mặn và mắm mang theo. Bác gái làm gỏi ngó sen trộn dầu dấm và một ít khô cá xé nhỏ , thêm ít ngọn rau răm hái ngoài vườn là mọi người đã có một bữa cơm trưa thật ngon lành.


Cơm nước xong xuôi, Thảo viện cớ muốn nghỉ ngơi, nàng thả mình trên chiếc võng… đong đưa… đong đưa…để gió ru nàng vào mộng.. Bác Năm cũng đã đội nón qua vườn hàng xóm chuyện trò. Còn lại Vân và Chuẩn, Chuẩn rủ Vân ra bờ sông hóng mát. .Buổi trưa thật yên tĩnh. Bên nhánh sông Cửu hiền hòa, ngồi dưới bóng râm của hàng dừa xanh mát. Bùi ngùi, Chàng kể cho nàng nghe về những tháng ngày bình yên nơi thôn vườn này. Nhà chàng là một hộ giàu có nơi đây. Nhà ngói ba gian, vườn ruộng mênh mông… Ao sen, hồ cá..mặc sức mà ăn… Rồi chiến tranh ập về. Ban ngày Quốc gia. Ban đêm Việt cộng…Rồi đại bác, rồi pháo kích, rồi bom đạn tơi bời cày nát vườn tược ruộng nương . Nhà sập, vườn tan hoang…Cả nhà tản cư ra lạch Dừa, Mỹ Luông tạm sống rồi ở riết đến giờ. Ba chàng trong một lần về thăm vườn cũ, vướng phải mìn, phải cưa cụt một chân…Đau yếu …Xót nhà mất…Xót của cải tan hoang…Ông buồn nhiều, bệnh riết rồi qua đời. Để bà Năm mất chồng. Để chàng mồ côi cha…. Chuẩn gục đầu khóc rưng rức…Vân cũng nhạt nhòa lệ, khóc theo anh…Vân đã để bờ vai bé nhỏ cho chàng tựa vào…đã để con tim của mình có cùng chung nhịp đập với chàng.
Những ngày sau đó là những ngày thật thần tiên của hai người. Thảo biết chuyện, tìm mọi cơ hội cho hai đứa gần nhau. Lúc thì hai đứa bơi xuồng qua sông háí điên điển, lục bình. Lúc thì vào vườn bắp, vườn mí́a, đốt lá mía, nướng bắp quệt mỡ hành.. Khi thì đi mò cua, bắt ốc … Tiếng cười, tiếng hát…của hai kẻ yêu nhau hoà vang trên bờ kênh, bên con lạch, bên sông nước Hậu giang.
XXXX
Ở thêm ba hôm, Thảo Vân giã từ lạch Dừa, chào từ giã bác Năm và bà con lối xóm. Chuẩn chèo xuồng chở hai cô ra tận Sa Đéc để hai bạn đón xe đi Cần Thơ. Chuyển hành lý trên xe, chàng dúi vào tay Vân tờ giấy nhỏ. Xe chuyển bánh, Vân mang theo hình ảnh chàng trai gầy lênh khênh trên bến xe, tay vẫy vẫy…làm nhói hồn nàng. Tờ giấy nhỏ xíu gấp làm tư chỉ vỏn vẹn một câu anh viết : “ Vân, Anh yêu em.” Chỉ có vậy mà Vân vui ngơ ngẩn…Vân nhớ thật đầy….
Vân trở lại Cao nguyên mang theo mối tình đằm thắm của chàng trai sông Hậu. Chuẩn đậu xong Tú tài, nộp đơn vào lính….rồi chọn ngành Hải quân, thực hiện mộng hải hồ..Tàu anh lênh đênh từ Năm Căn, Cà Mau qua Cần thơ, Rạch giá…. Ở mỗi nơi dừng chân anh đều viết thư thăm nàng… Mối tình của hai người càng ngày càng đậm đà, tha thiết .Rồi một ngày đẹp trời, lấy được phép nhiều ngày. Chàng thuồng luồng mắc cạn (Vân thường gọi chàng với biệt danh đó) vượt đèo, vượt núi đến gặp ba mẹ nàng…Trong một ngày Đalạt hoa nắng ngợp trời. Chàng run run đeo vào tay nàng chiếc nhẫn đính hôn kết chặt tình yêu hai đứa. Tình yêu ấy chỉ chờ ngày nở hoa, kết trái…

XXX
.
Khúc phim dĩ vãng lần lượt quay về….Vân nhói đau, cố đè nén những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống. Sau ngày Miền Nam hoàn toàn lọt vào tay Cộng sản,
Vân khóc hết nước mắt khi bặt tin chàng. Bà Năm , mẹ chồng tương lai của nàng chỉ biết ôm nàng nức nở…Nhiều năm tháng qua đi. Vân biết được vợ chồng Anh Long đã đến được bến bờ tự do, riêng Chuẩn vẫn bặt vô âm tín. Lúc mẹ Chuẩn qua đời, chỉ ̉ mỗi mình nàng bên mẹ…Đau đớn khổ đau, Vân vẫn chung thủy đợi chờ…mặc dù đợi chờ trong vô
vọng. Một thời gian ngắn trước khi qua Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình. Nàng hay tin Chuẩn đã lên tàu qua Mỹ ngay sau quân đội Bắc việt chiếm cả miền Nam. Anh định cư tại một tiểu bang lạnh rất ít ngưới Việt. Chuẩn đã lập gia đình,có con cái…Vân đau khổ vô cùng…Nàng vật vã khóc than trách người yêu bội bạc. Thế nhưng khi nhớ lại những thảm cảnh đau buồn của những sĩ quan ở lại quê nhà sau ngày miền nam mất nước. Họ bị đày ải, bị tống vào trại giam,chịu nhiều nỗi nhục nhã. Vân lại mừng cho chàng, biết chàng quyết định ra đi là hợp lý…Nhưng , vẫn là chữ “ nhưng ”nghiệt ngã…Nhưng… Sao anh lại yên lặng? Sao anh không viết thư về.? Sao anh không nói với em, anh phải rời xa em dù anh không bao giờ muốn thế.. Sao Anh không nói, dù rất yêu em nhưng anh vẫn phải ra đi? Cứ tạo ra thật nhiều lý do để bào chữa sự yên lặng tàn nhẫn của anh, để em có đau, có khổ vẫn thứ tha cho anh được mà. Bởi anh quá biết trong trái tim em chỉ có duy nhất mình anh…Cảm ơn anh hôm nay đã gọi đến, dù chỉ một vài lời thăm hỏi, dù không có cơ hội giải thích … Nhưng em đã mãn nguyện lắm rồi. Dù sao chăng nữa anh vẫn còn nghĩ đến em, người con gái anh đã thề thốt thương yêu bên lạch Dừa ngày cũ. Chuẩn ơi!. Em đã về thăm lại con lạch năm xưa trước khi rời quê hương yêu dấu. Em đã ngồi yên lặng hàng giờ nhìn con nước ngược, xuôi chiều mang lục bình tím luân lưu. Em đã gởi trả lại anh con thuyền giấy ngày nào anh gấp nó tặng em. Con nước lạch Dừa đã mang thuyền anh ra sông. Sông đã mang thuyền anh ra biển…Nơi biển mang anh đi xa tít mịt mù….như anh đã ra đi khỏi đời em …đi thật xa …xa vời vợi.
Forget Me Not Dalat








.
.