Monday, May 26, 2008

Viết ngắn

VIẾT NGẮN



Ngày…tháng…năm
Đang chuẩn bị cho chuyến về thăm quê hương qua gần hai mươi năm xa cách. Chưa thật sự thông báo với đức lang quân nhưng mình biết chàng đã đoán được điều ấy, qua những lần mình ậm ờ... đánh tiếng. Quá lâu rồi rời xa quê hương. Trong tận cùng tâm khảm là sự thương yêu, là nhớ mong, là vời trông, là ngóng đợi…Mong chờ, ngóng đợi như mong nhớ người yêu, như ngày xưa đợi ngóng thơ “người”…Nhưng ở đây không phải nói về người mà nói về quê hương. Quê hương vấn vương bàng bạc…chợt ẩn chợt hiện ở bất cứ nơi đâu, ở bất cứ nơi nào…một làn gíó thoảng qua, một hương thơm êm dịu của một đoá hồng vừa mới nở trong vườn , một áng mây trắng , một cụm sương mù ban sáng, mùi vị phở thơm nồng mùi hồi, quế …khi đi ngang qua những quán ăn trong khu Tiểu Sàigòn. Tất cả gợi nhớ nhiều về một quê hương xa khuất, mù khơi..tít tắp. Đàlạt, Sàigòn,Kinh Sáng, Vĩnh Long…Mình sẽ làm gì đây khi trở lại? Thăm phố, thăm bạn , thăm bè, thăm trường cũ... Bạn bè chọc mình về thăm lại người yêu xưa. Giờ mình có người yêu nào đâu để thăm viếng? để ghé thăm? Mà nếu có thì tất cả cũng chỉ là thoáng hương xưa thôi. Có ai đợi chờ ai đâu hở? Cảnh xưa , người cũ “ Cố nhân xa rồi... có ai về lối xưa... ” Vẫn là lời nhạc mênh mang buồn…ray rức lòng .
Sáng nay thức dậy, nằm nghe những tiếng chim hót ngoài vườn. Lũ chim dậy thật sớm. Chú chó Mai cồ và nhỏ Wishbone vui lây với niềm vui của lũ chim cũng chạy quanh khu vườn nhỏ sủa gâu gâu. Nỗi vui nhẹ thoáng đến…Muốn nằm nướng thêm một chút cho vàng da, cho hườm đôi má như ngày xưa còn bé. Mấy cô con gái trong nhà được chia phiên nấu cơm sáng. Hôm nào đến phiên mình khi Bố kêu dậy là y như rằng, mình “ dạ” xong rồi ngủ tiếp. Chịu không nỗi Bố phải la lên :“ Già! Già! Trẻ ! Trẻ !..Mười lần như chục. Kêu phát mỏi miệng mà nó cũng trơ trơ….” Đến lúc ấy , mình mới tung chăn ngồi dậy. Thật khổ sở, tuổi mình lúc ấy còn mê ăn, mê ngủ... thêm nữa Đàlạt lạnh vô cùng ai mà muốn dậy sớm phải không? Nhớ những sáng xưa, những kỷ niệm thuở nào..Giờ Bố đã vĩnh viễn nằm yên trong lòng đất, mắt mình thấy cay cay nhớ bố. Những câu la mắng của Bố ngày nào dù có muốn nghe ,giờ cũng đâu nghe lại được. Mấy đứa con của Bố thừa hưởng di truyền của Bố là niềm đam mê du lịch. Bố thường bảo “ Đi cho biết đó biết đây. Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn”. Chả thế những đứa con Bố bay nhảy khắp nơi từ Nam ra Trung. Tiền để dành dùng gần hết cho du lịch. Mỗi năm vào dịp hè về, bố bắt mỗi đứa giúp việc nhà hai tháng. Tháng thứ ba Bố cho tiền đi du lịch. Nếu Bố còn sống, nếu mình còn độc thân?. Dễ gì hơn mười mấy năm mình không về thăm quê nhà yêu dấu? Phải vậy không? Thời gian trôi qua nhanh quá! Bố đã ra đi gần ba mươi năm rồi. Ba mươi năm biết bao thay đổi! Nói theo kiểu Bố thường hay nói :“ Có nằm mơ Bố cũng không tin” là cả gia đình mình đang ở Mỹ. Làm sao có thể cả bầy con của Bố đang ở nơi đây, đang quay quần bên mẹ ...Bố cũng có mộng ước cho con đi du học. Nhưng nhà nghèo, con đông ...làm gì có tiền đi ngoại quốc.? Vậy mà...giờ đây trừ một người con trai gởi mình trong biển cả khi đi tìm tự do, một cô con gái vắn số chết ở quê nhà. Bảy người con còn lại phần đông đã có một cuộc sống ổn định trên xứ người. Bố ơi! Chính con cũng đang nằm mơ đây. Chính “cuộc đổi đời ...không thể tin được” này, đã đưa con và gia đình đến đây. Nhờ những bất hạnh, những khổ đau ... đã thúc đẩy mọi người vươn lên , cố thoát khỏi những trùng vây khổ nạn đó.
Bố ơi! gần hai mươi năm xa quê…Con sắp được trở về. Nhất định con sẽ về thăm lại làng xưa, về thăm ngôi nhà cũ đầy ắp kỷ niệm của gia đình mình. Có thể con sẽ không ̣được vào trong ngôi nhà xưa vì giờ đây đã thay đổi chủ nhưng nhất định con sẽ tìm về... Chỉ cần đứng từ xa mà ngắm, chỉ cần đứng tựa hàng rào nhìn vào bên trong. ..Chỉ nghĩ đến đây thôi, mắt con đã cay cay vì nhớ....Bố ơi! Con cũng quyết định trở về quê Bố. Quê hương nghèo nhưng xinh đẹp mà Bố hoài hoài nhắc đến. Quê hương Bố đã bỏ ra đi từ thuở đôi mươi...mà cho đến những ngày cuối đời Bố cũng không thể về thăm lại. Bố! Con sẽ thay Bố trở về, sẽ thay Bố thắp một nén nhang ở từ đường của dòng họ...sẽ đi thăm lại con đê xưa, đình làng cũ ...nơi Bố đã có những tháng ngày tuổi nhỏ cùng nhóm bạn ấu thời thả trâu, thả diều, đánh đáo... Rồi con sẽ được thấy Sông Lam, núi Hồng, đèo Ngang...những địa danh gắn liền với vùng đất địa linh nhân kiệt, quê hương Bố. Bố ơi! Những kỷ niệm mà Bố nhắc mãi trong những bữa cơm gia đình, vẫn ở mãi trong con...dù Bố đã đi xa, xa mãi...Viết những dòng này hôm nay ...bởi con đang nhớ Bố. Con thật nhớ Bố! Bố ơi !...
Forget Me Not Dalat

Friday, May 9, 2008

Một chuyến săn ảnh

Một hôm đi làm về, tôi nghe Isabel nhắn trong điện thoại: “ Nếu rảnh thì gọi cho mình nghe Lee .” Isabel là cô bạn Mỹ thật dễ thương. Gia đình tôi quen cô từ ngày qua Mỹ đến nay. Thuở chưa biết lái xe. Cô thường chở mấy mẹ con tôi đi chơi khắp nơi. . Nhờ cô, chúng tôi đã được thăm những cảnh đẹp ở Cali : đảo Catalina, thăm hồ Cachuma , thăm Solvang, thăm biển Santa Barbara…và một vài nơi nổi tiếng khác. Từ lúc cô tái giá với một người đàn ông trẻ, đẹp trai… Cô dành những ngày phép cùng chồng đi thăm nhiều nơi trên thế giới. Cô rất mê du lịch và chụp ảnh. Cô thường gởi về cho chúng tôi những tấm thiệp dễ thương của xứ sở cô thăm viếng. Cô hay nói với tôi. “ Nhất định mình sẽ bao hết cả gia đình bạn một chuyến về thăm Việt Nam, nếu mình trúng số ” và… Tôi chờ mãi một lần trúng số của cô nhưng vẫn chưa thấy. Vui vui tôi lấy điện thoại gọi cho cô với ý nghĩ : Phải chi cô trúng số thì hay biết mấy? Nghĩ vậy thôi chứ tôi biết chắc rằng chả có chuyện ấy xảy ra …
- Alo, mình nghe đây Lee, lâu lâu nhớ bạn và lũ nhỏ nên mình gọi. Thêm nữa muốn cho bạn biết là hoa “ poppy ”đã nở rồi đấy. Năm ngoái bạn dặn mình nhớ gọi báo cho bạn biết thời gian hoa nở. Năm nay khí hậu hơi nóng nên hoa nở sớm hơn năm trước.
Nhớ đi xem nghe, không thôi lại lỡ dịp đi xem hoa thì uổng lắm đấy.
- Cảm ơn bạn nhiều lắm, nhiều lắm!
Tôi rối rít cảm ơn Cô. Hai đứa còn líu lo nói chuyện hồi lâu rồi mới cúp máy. Trước khi ngưng, cô bạn không quên hướng dẫn lộ trình đến địa điểm ngắm hoa.
Gọi điện thoại cho cô em gái rủ nàng Chủ nhật này sẽ đi săn ảnh. Rủ thêm Tâm để cô bé làm làm tài xế. Vậy là tôi yên tâm chờ ngày Chủ nhật đến.
“ Sáng nay tươi hồng chủ nhật nắng đẹp…” Chưa thức dậy, tôi đã nghe bé Tâm nghêu ngao hát, giọng thật yêu đời.. Tung chăn ngồi dậy, trời vẫn còn mờ sương…nhưng tôi vẫn phải nhanh chân chuẩn bị chuyến đi dã ngoại này. Tôi lẩm bẩm nói với chính mình : Mình phải mang hai máy chụp hình cho chắc ăn, một digital và một máy sử dụng phim. Mình cũng mang theo một lô phim và pin đầy đủ… Muốn mang một chân chống máy ảnh nhưng…( chậc!!)mình đã mua đâu?? Cứ hẹn lần hẹn lửa mãi .. À quên, ̣̣phải mang theo kính mát, mũ nón đề phòng nắng gió nữa chứ…Ăn sáng dằn bụng xong là có thể an tâm lên đường. Bé Tâm có một giờ dạy kèm vào sáng chủ nhật nên hơn chín giờ mình mới ra khỏi nhà. Đến đón Lộc cùng đi. Nhỏ Nga nói khía :
- Người ta đi săn ảnh thì đi từ mờ sáng, còn mấy bà thì trưa trật , trưa trầy cũng chưa đi. Từ đây đến đó lái xe hơn hai tiếng. Mấy bà tới được nơi hoa héo hết.
Tôi mỉm cười:
- Yên chí đi hoa đợi tụi tớ đến mới nở.
Lộc mang theo mấy ổ bánh mì, ít trái cây…Tôi cũng đã chuẩn bị mang theo mấy gói chíp vài chai nước lọc. Chúng tôi nhắm xa lộ 10W trực chỉ. Qua xa lộ 10W , chúng tôi chuyển qua 57 N, rồi chuyển qua 210 W. Đoạn đường này cây cối xanh tươi. Hoa nở rộ trên những ngọn đồi, nở ngập tràn thung lũng. Màu vàng của cải trời, của dã qùy xen lẫn màu tím, màu hồng của những loài hoa dại không tên mang lại cho Cali thêm quyến rũ. Trên triền đồi mông mênh màu vàng chạy dài như ngút ngàn vô tận…Đẹp vô cùng!. Chúng tôi lấy máy ra bấm lia lịa hy vọng thâu được vào ống kính những tấm ảnh dễ thương nơi đây. Xe chạy trên xa lộ khá lâu rồi chuyển qua 5 N.Đoạn đường này cây cối khô cằn hơn, có những đoạn đi qua những núi đá xếp thành tầng trông cũng rất đẹp. Chúng tôi lại lấy máy ảnh ra bấm. Gần chuyển qua đường 14N , xe bỗng dưng chạy chậm lại, rồi xe phải nhích từng chút, từng chút. Tâm càm ràm “ Không lý chủ nhật cũng kẹt xe sao?” Tôi lại nghĩ chắc lại có lắm kẻ mê hoa , mê chụp hình nên xe mới bị kẹt. Nhưng thật may khi chuyển qua đường 14N , xe lại chạy thông suốt ngay. Từ đường 14N, chúng tôi phải chuyển qua đường 138N để exit đường L quẹo trái. Chúng tôi đã đến thung lũng Antelope valley nơi rừng hoa poppy đang chờ đón.
Chạy ngang qua những con đường ngang, tên đường là những con số, đến đường mang số 120 chúng tôi đã thấy hoa mọc rải rác . Đi thêm vài ba mile, hoa xuất hiện thật nhiều.... Hối cô tài xế ngừng xuống là chúng tôi tranh nhau chạy đến bãi hoa. Gió thổi lồng lộng trên cánh đồng hoa làm tóc chúng tôi bay bay trong gió. Vui quá chúng tôi hét vang : “ Đẹp quá! Hoa đẹp quá !”. Xe đậu dọc hai bên đường thật nhiều. Người người cũng đến ngắm hoa và chụp ảnh như chúng tôi. Gìà có, trẻ có…Ai cũng tươi như hoa. Có những người mẫu lúc ngồi, lúc nằm dài trên thảm hoa, uốn éo điệu bộ để có những pô ảnh đẹp . Có những ông Mỹ to “ dzềnh ” cũng “điều điệu” ngồi bên đám hoa mảnh mai cho người nhà bấm máy. Chúng tôi thấy buồn cười quá. Lộc bảo đúng là “ người đẹp bên hoa ”. Bấm vài tấm cho có cảnh những “ người săn ảnh” xong. Tôi lại len lén theo hai cô bé khoảng năm, sáu tuổi đang lăng xăng trong đám hoa. Gió thổi mái tóc dài bay bay trong gíó sao dễ thương lạ. Ráng thâu vào ống kính những hình ảnh xinh đẹp này nhưng hai cô bé di chuyển, chạy nhảy liên tục. Thế là cô thợ nháy tài tử là tôi cũng bấm máy liên tục. Bé Tâm cũng vậy, cô bé “nháy” còn nhanh hơn cả chúng tôi, chả là cô vừa tậu một máy hình mới nên có dịp mang ra thi tài.
Ngưng ở điểm có hoa xuất hiện đầu tiên khoảng hơn nửa tiếng. Chúng tôi tiếp tục đi sâu vào trong. Ở con dốc trước khi vào đến “ Antelope Valley California Poppy Reserve” chúng tôi đã chụp ảnh một ngôi nhà ở trên con dốc ngập hoa vàng và ảnh chụp cánh đồng cỏ có một loài hoa màu vàng tươi nhỏ xíu mang những cánh mảnh giống như hoa daisy. Trời trong xanh, nắng thật vàng….chỉ tiếc là gió lồng lộng thổi bay tóc rối nên chúng tôi không dám mơ có những bức ảnh đẹp.
Mê hoa, mê cảnh quá nên khi đến được điểm chính để thăm hoa, chúng tôi cũng đã thấy mỏi chân. Nhìn đoàn xe rồng rắn đi vào “điểm hẹn” , chờ đến phiên mình đậu xe
chắc sẽ phờ người nên chúng tôi quyết định lái xe trở ra đậu dọc bên đường, nơi đã có thật nhiều xe đậu tại đó. Thật sự chúng tôi cũng không ngờ sao có nhiều người như thế. Chúng tôi lại theo dòng người men theo những con đường đất tiến vào “ đồi hoa” . Chao ơi! Hoa ở đây nhiều vô tận. Trên triền đồi mông mênh, lấp lánh những nụ hoa vàng. Mỗi lần gió lướt qua, hoa lã ngọn trong gió, mong manh nhưng dẻo dai…nhìn xa chỉ thấy một màu vàng óng ánh, nhấp nhô trong nắng gió . Bao quanh chúng tôi những hoa là hoa. Hoa trên sườn đồi, hoa chạy dài xuống thung lũng, hoa vươn tới những vùng núi xa xa. Khi nhìn từ xa ,hoa gần giống như những ly vàng lấp lánh … chả thế hoa còn có tên là “ Copa de Oro ” theo tiếng Tây Ban Nha nghĩa là những ly vàng. Mà quả thật trước mắt chúng tôi hàng triệu triệu ly vàng nhảy múa trong nắng. Màn ảnh mờ đi trong áng nắng chói chang của ánh trời, trong màu vàng của hoa, trong gió cát … Khẩu độ, tốc độ, ánh sáng, bố cục.…cả lô bài học của chúng tôi hình như chả áp dụng được lúc này…Khi thấy tôi loay hoay điều chỉnh chiếc máy hình, Lộc cười ngặt nghẽo:
- Chị ơi, lúc này chúng mình chỉ nên dùng độc chiêu là “ô tô ma tíc” thôi.
- Ờ…nghe thật chí lý.
Vậy là…chúng tôi thi nhau đưa máy ảnh lên bấm lia , bấm lịa như sợ không bấm máy kịp hoa sẽ bay đi, nắng sẽ tắt, gió sẽ ngưng thổi không bằng…Chung quanh chúng tôi cũng không biết bao nhiêu người đang đi dạo trên những đồi hoa… và cũng có thật nhiều người đang quay phim, đang chụp ảnh… Nhìn những máy ảnh , những ống kính họ mang theo… và cái dáng pro khi cầm máy, khi ngắm, khi chụp …chúng tôi chỉ biết giương mắt thán phục, ngưỡng mộ. Biết đâu lại có một tác phẩm xuất sắc nhất những cuộc tranh tài về nhiếp ảnh được chụp nơi đây phải không?? Đi dần lên đồi, dõi theo những chiếc bóng nhỏ xa tít tắp bên đồi bên kia, tôi đưa tay bấm. “ Tắc. Tắc. Tắc.” Coi bộ động tác bấm máy của tôi cũng nhuần nhuyễn như một bác phó nhòm chuyên nghiêp
chơ bộ!. Mỉm cười với ý nghĩ trong đầu vậy thôi chứ nói ra thế nào cũng bị nhỏ Lộc cho là “ ta đây ” và “ mèo… dài đuôi ” thì quê lắm lắm.
Buổi chiều dần dần xuống, màu vàng của poppy cũng như dịu đi… Đồi hoa trong ánh chiều cũng có cái đẹp riêng của nó…bàng bạc nên thơ. Gió ngàn vẫn mơn man lay động những nàng hoa. Chúng tôi thật sự cũng chưa muốn nói “ câu giã từ” nhưng “ tiệc vui nào cũng có lúc tan” nên đành phải chào giã từ đồi hoa trong niềm luyến lưu. Hứa hẹn sẽ quay lại vào mùa poppy sang năm. Say mê chụp hình chúng tôi đã quên luôn những ổ bánh mỳ mang theo lúc nay đã ỉu xìu không còn ăn được. Vậy là có dịp cho chúng tôi ngưng lại ở Palmdale, xoa dịu cho chiếc dạ dày đã lép kẹp ở một quán ăn Ý Đại Lợi với món “Chicken and Sausage Skilletini” hấp dẫn. Đổ xăng cho chiếc dạ dày của chúng tôi và cho chú ngựa sắt xong, chúng tôi ra về... Đoạn đường dài hơn cả trăm dặm trước mặt thênh thang chờ chúng tôi trong khi hoàng hôn băt đầu nhuộm vàng cả vùng thung lũng Antelope Valley.

Forget me not Dalat


.

Một chuyến săn ảnh