Wednesday, August 23, 2017

 Về miền nắng ấm
    Chúng tôi đến Florida khoảng bồn giờ chiều. Trời thật nóng ,cái nóng oi bức và hầm thật khó chịu. Tài xế khách sạn cho xe đến đón và chở về khách sạn . 
    Thoải mái làm sao cái phút giây nằm dài trên giường , nhắm mắt hưởng thụ cái lạnh toát ta từ máy điều hoà không khí. Sau đó vào phòng tắm xả nước phủi bụi đường xa.
    Nhóm chúng tôi gồm sáu người từ Cali qua. Hội họp với năm bạn nữa từ Texas đến. 
    Sau khi được tắm mát , nghỉ ngơi . Chúng tôi , mang thức ăn đem theo dọc đường bày ra ăn uống .Ăn giả chiến nhưng cũng ngon lành ra phết . Xôi gà , xôi khúc , chả lụa , chả quế , bánh mì , bánh bao , trứng gà, salad ... Ai mang gì đi ăn đều mang ra cho buổi tối vì nếu không ăn hết thức ăn sẽ bị hư . Vừa ăn chúng tôi vừa tán chuyện rôm rả , chả là bạn bè mà qua nhiều năm không gặp nên có bao nhiêu chuyện để nói.
  
   Chúng tôi sẽ ở lại Fort Lauderdale hai ngày , ngày thứ ba sẽ lên du thuyền Royal Caribean, hội ngộ với thầy cô và các bạn BTX - THD  để cùng đi thăm mấy nước ở vùng biển Địa Trung 

 '' Ôi! Sẽ có những ngày tuyệt vời đây? '' Đó là ước mơ hầu hết của chúng tôi . Nhóm nhỏ  mười một người  từ Cali và Houston TX đến.
Ngày... Tháng ... Năm
    Nghe rằng Florida có rất nhiều trái cây giống ở Việt Nam. Chúng tôi đi đến trước hai ngày để tìm về Việt Nam trong tưởng tượng. Sẽ ăn quả na thả dàn , sẽ  ăn sa pu chê mệt nghỉ, sẽ ăn nhãn , ăn soài khờ me ... Nhưng khi chúng tôi gọi đến vườn cây thì biết được sự thật ph phàng. Mùa này chưa có bao nhiêu trái ăn được ... Và tôi cứ tưởng gọi xe bao đi loanh quanh sẽ dễ dàng như ở   Bên Cali, . Trên quảng cáo mục rao vặt  trong các báo ở Cali có biết bao nhiêu người đăng : Cần người chở đi phi trường, đi sòng bài , đi thăm thắng cảnh v.v...
Còn vụ mướn xe , thì ai cũng ái ngại chỗ lạ nên đã gần mười một giờ, chúng tôi vẫn chưa quyết định đi đâu cả.
 Bỗng nhiên, tôi chợt nghĩ đến ông anh hàng xóm của mình, chuyên viên đi du lịch mà mỗi lần đi chơi đâu, tôi hay hỏi thăm anh về nơi mình đi đến. Nhất là anh đã từng giới thiệu cho tôi thăm Miami Florida , kỳ nghỉ hè năm trước .. Nghĩ vậy là tôi nhấc điện thoai gọi anh ngay 
  - Hi, Anh Lễ ! Em đây .Anh khỏe không?
  - Anh khoẻ. Còn em thế nào? Lại có chuyện hỏi anh hả cô? 
Tôi phì cười 
  - Anh biết em hết !Em đang ở Fort Lauderdale Florida đây anh. Anh có quen ai làm nghề tài xế chở khách đi  loanh quanh thăm thành phố này không anh.
 - Anh đang lái xe. Anh sẽ gọi lại em liền khi anh ngừng xe nhé.
 Chỉ không đầy mười phút sau , anh gọi lại.
  - Một chút nữa sẽ có người liên lạc với em. Em nói chuyện với anh ấy nhé . Bạn thân anh. Anh ấy tên Long nghe em.
  - Cảm ơn anh! 
Chờ đợi không bao lâu, anh Long đã gọi lại, giọng reo vui trên đầu dây.
  - Tôi là Long đây cô Nghiêm . Chào cô và các bạn đã ghé thăm Florida. Các bạn đến mùa này thì mùa trái cây chưa đến. Vườn nhà tôi chỉ có một ít trái cây ăn được thôi . Nếu không chê mời các bạn đến nhà tôi, có thể mang hành lý ỏ lại nhà tôi một đêm. Ngày mai tôi sẽ chở anh chị xuống bến cảng
 - Quý hoá hoá anh Long ơi. Chúng em cảm ơn anh thật nhiều., có điều em không dám phiền anh . Mai đã có xe khách sạn đưa chúng em ra bến tàu rồi.
    Sau vài câu chào hỏi , anh cho biết nhà anh ỏ tận  West Palm Beach và anh hướng dẫn chúng  tôi ra bến xe lửa đến trạm cuối cùng anh sẽ ra đón.
Thật nhanh chóng chúng tôi , mỗi người đeo một '' tay nải'' hăng hái ra xe của khách sạn đi đến bến xe .Chỉ mất khoảng mười phút là chúng tôi đã đến bến. Nhưng lại trễ mất một chuyến tàu. Trong khi chờ đợi, tha hồ cho chúng tôi bấm máy . Tội nghiệp nhất là anh Thái, anh cứ bị xoay mòng mòng giữa bà xã và các bạn mê chụp hình '' Anh Thái ... Chụp cho em chỗ này! Anh Thái ơi. ...em đây ! Anh phó nháy Tài cũng bận rộn không kém.  Anh Tài ơi ! Chụp cho em cái đường rầy xe lửa này nghe!
Đang loay hoay chụp hình thì xe lửa đến . Vậy là ba chân bốn cẳng chúng tôi chạy bay đến trạm xe đậu
. Qua Mỹ đã nhiều năm mà trong nhóm bạn của chúng tôi đa số chưa được đi xe lửa . Tuyệt quá ! Xe đẹp , sạch bong lại có lầu . Cơ hội ngắm cảnh hai bên thật lý tưởng. Chúng tôi kéo  ngay lên lầu ngồi . Nhìn quanh chả có ai ngoài chúng tôi ở đây . Tốt quá cơ hội chạy tới , chạy lui chụp hình khỏi làm phiền hành khách! 
   Trong thời giam ngồi trên xe , anh Long gọi chúng tôi mấy lần , hỏi xem đã đến đâu rồi . Cũng vui, chưa đến nơi đã hứa hẹn được ưu ái đón rồi !
     Xe đến trạm cuối đã thấy anh , một anh Việt Nam giữa rừng ngoại quốc làm sao lạc được
    - Welcome Anh chị đến Florida !
Đi xe có mệt không ?
    - Tụi tôi ào ào lên tiếng như đã quen lâu lắm rồi
    - Dạ khỏe lắm. Nhất là sắp được thăm vườn trái cây nhà anh!
     -  Không có thời gian nhiều .
Tiêm phở đây dở lắm ! Không dám mời anh chị đi ăn .Mấy chị 
chia ra , sáu hoặc năm người về trước với tôi lo nấu ăn trước . Sau đó tôi quay lại đón những người còn lại. Thông cảm , ngồi chật một chút, còn phải trốn cảnh sát nữa đó 
   Sáu chúng tôi đi trước , ngồi ép sau băng , rán thu mình để các bác pu lít không thấy . May là băng sau kính có tanning nên chúng tôi cũng yên tâm qua chặng đường '' cam khổ '' vì o ép .
      Xe chạy băng băng qua nhũng con đường xinh đẹp của West Palm Beach rồi đến căn nhà lớn rộng hơn cả mẫu đất của anh, căn nhà vừa bước vào là đã thấy thật nhiều hoa , trái . Đón chúng tôi là mấy anh chị ngỗng oạp oạp lên tiếng chào...và căn nhà rộng hình như vắng bàn tay nữ nhân? 
    Đưa chúng tôi vào nhà . Anh mở cửa sau , mở tủ đông đá đem ra một lô cá hồi , tôm đông lạnh .Anh bảo do bạn bè đánh bắt về cho.
    - Mấy chị cứ tự nhiên trổ tài làm bếp như ý . Tôi đi đón nhóm kế .Cả đi và về ít nhất là một tiếng.
    Không ai bảo ai , chúng tôi bắt tay vào việc . Người thì xả cá , cua đông đá . Cô thì lấy chỗi quét nhà , lau chùi bàn ghế.. Cô thì lấy bát đĩa ra lau. Tôi nhanh nhẩu lấy dao chạy ra vườn, tìm rau nấu canh chua . Lần mò ta đến chiếc ao cá . Đây rồi cả đám bạc hà .Tôi cắt một mớ rau, hái ít hành lá, tìm được vài quả ớt , rồi vào phụ với các bạn. Ồ! Có 
một quả mít chín anh Long hái sẵn đang nằm đây !! chị Minh xẻ ngay, bảo chuẩn bị cho tráng miệng. Anh Long thật xui xẻo gặp ngay mấy phụ nữ đảm đang ! Bảo đảm có cái gì làm " thịt " được là các em làm ngay ( ý ! ngoại trừ gà và ngỗng ngoài vườn chứ! )
     Khi anh Long chở tóp thứ hai về , cơm canh đã sắp sẵn. Chúng tôi vào bàn ăn , trên bàn có cá chiên , cá kho , canh chua , sú luộc chấm với trứng dằm nước mắm. Bửa cơm thật thinh soạn bắt đầu .Chúng tôi vừa ăn, vừa nói chuyện vui vẻ. Chủ nhà nhiệt tình , khách không khách sáo ...Cơm nước xong , phe đàn ông ra vừờn hái dừa. Chúng tôi chạy lăng xăng làm thợ vịn. Anh Long leo lên, cầm cây sào có móc câu khoèo dừa xuống. Tài vịn thang
cho anh Long yên tâm. Anh Thái đi lượm . Sau khi hái khoảng hai chục trái dừa , anh Long lại là người chặt dừa ra . Lúc ấy thợ vịn chúng tôi mới mang phân phát cho các bạn . Mỗi người một trái . Ôi! Dừa vừa hái từ cây xuống ngọt lịm . Từ hồi qua Mỹ đến giờ đây là lần đầu tiên tôi được ăn lại món khoái khẩu của quê hương , gợi nhớ lại chuyến về thăm Bến Tre nhà Tài mấy mươi năm về trước. Số dừa hái dư ra , chúng tôi sau khi lấy nước , bổ đôi từng quả rồi cạy ra? cất vào tủ lạnh .
   Ăn uống xong xuôi , chúng tôi theo anh Long đi thăm vườn , anh lựa những trái sa pô chê già , hái cho chúng tôi mang về . Anh bảo một tuần ở trên tàu , lúc về quả sẽ chín. Vườn anh thật rộng , trồng không thiếu thứ gì từ ổi , nhãn đến khế , mít , mãng cầu , chôm chôm . Ới giào ! nếu bây giờ là tháng bảy ,tháng tám chắc chúng tôi pể pụng vì tham ăn quá! Một vài người không theo anh Long đi thăm vườn thì đến nhà thủy tạ .Bên hồ cá , anh làm một nhà thủy tạ , để ghế bàn , Tivi , nhạc , vài cái võng .  vừa nằm võng đong đưa , nghe nhạc êm dịu , nghe nước róc rách chảy từ thác nước nhỏ anh thiết kết cạnh hồ là người thưởng ngoạn sẽ lâng lâng đi vào thế giới thần tiên ngay !
 Thời gian trôi lẹ quá . Nếu đi chơi biển sẽ không kịp giờ về . Anh Long  đề nghị chở chúng tôi đi thăm thành phố West Palm Beach. Vậy là chúng tôi cũng chia ra hai nhóm . Lần này tôi chọn nhóm sau .!Chở chúng tôi ra đến khu shopping lúc đó  cũng đã gần năm giờ . Chúng tôi nhanh nhẹn đi dọc theo khu phố chụp hình. Cũng như bao nhiêu khu phố trên đất Mỹ , ở đây có nhiều nhà hàng , những thương hiệu bán hàng , mỹ phẩm cao cấp ... Dọc bên đường có vài ban nhạc đang trình diễn . Tuy thời gian ít ỏi chúng toi cũng đã chụp một số hình ảnh đẹp , rồi đến chỗ hẹn chờ anh Long đến đón . Từ khu shopping đến bến xe lửa chỉ không đầy mười phút nên không bao lâu chúng tôi đã đến bến. " Gặp gỡ rồi chia tay" Anh Long đã cho chúng tôi một ngày viếng thăm tuyệt vời . West Palm Beach đã để lại trong tôi những giây phút thật thoải mái ,an bình...
Về lại khách sạn chúng tôi mang hột gà, mít , dừa ra ăn thay buổi ăn tối . 
      Qua một ngày đi chơi vui vẻ , hoạt động khá nhiều , chúng tôi ngủ thật ngon để ngày mai lên tàu vào chuyến du thuyền hội ngộ!
Cảm ơn anh Long ,cảm ơn anh Lễ , cảm ơn các bạn nhóm mười một người trong đó có tôi . Cảm ơn cuộc đời tươi đẹp ! Cuộc đời đẹp làm sao!!!
                   FMN ĐL 


Friday, June 2, 2017

Monday, May 8, 2017

MỤ BÁN MẮM


       
               

         Mụ Con trạc tuổi bốn mươi, bốn hai. Mụ cao chưa đến một mét bốn lăm, nước da ngăm đen, đôi mắt nâu thật linh động, nếu không nói là sắc sảo. Tuy thấp bé, nhỏ con nhưng giọng mụ lanh lnh, cao trong. Mỗi lần nghe mụ rao hàng, từ bên này vang vọng qua cả bên kia xóm. Nhà tôi ai cũng mê món mắm cà của mụ. Khi mụ vén chiếc áo dài, đặt quang gánh ngồi xuống là tôi cầm cái chén chạy ra, chìa cho mụ
          - Mụ bán con năm đồng. Nhớ cho thêm chút nước nha mụ.
 Mụ cười hiền mắng
          - Cái con ni, khi mô cũng xin thêm nước
 Thật ra nói là nói vậy thôi, chứ không hỏi thêm mụ cũng cho. Lúc thì mụ cho thêm vài miếng cà, khi thì thêm vài miếng thơm, hoặc vài miếng dưa leo. Đôi quang mụ gánh khá nặng, một bên là một thau mắm cà khá đầy, đặt trên cái thúng. Thúng bên kia mụ đựng một hũ mắm ruốc, một hũ mắm tôm, một keo mắm tép... Ai mua chi mụ bán nớ.  Mua ít, mua nhiều mụ không hề cằn nhằn. Chiều nào cũng vậy khi nghe tiếng rao của mụ từ đầu xóm là tôi đã nôn nao đợi chờ mụ xuất hiện.  Ăn riết đâm ghiền. Nhìn thau mắm cà của mụ mới thấy hấp dẫn làm sao! Màu cà trắng đục, lẫn trong màu vàng của thơm, những lát đu đủ trong trong, thêm màu xanh của dưa leo, màu đỏ của những trái ớt tươi chìm trong màu nước hồng hồng. Không biết mụ có bỏ phẩm đỏ trong ấy không hay là do màu đỏ của ớt bột tạo thành... Không cần biết, chỉ biết mắm cà của mụ ngon là được. Với tôi mắm cà của mụ Con là số một. Khó mà kiếm được mắm cà ngon như mắm cà của mụ ở chợ Đà Lạt. Mua mắm về có khi chúng tôi ăn với bún nhưng thường thì ăn với cơm. Bỏ miếng cà vào miệng. Cắn cái “rụp”. Dòn quá! Ngon quá!  Đu đủ, dưa leo cắt lát, mụ phơi heo héo ngấm với ớt, ăn vào tê cả đầu lưỡi. À quên, thêm vị ngọt của thơm đã thấm với mắm nửa chớ. Chậc! Ba tôi thường nói “ Món ăn nhà nghèo mà ngon!”. Nấu miếng canh rau lang, rau đay ăn với cà mắm cũng không chê vào đâu được. Ôi mắm cà mụ Con...là món ăn ngon nhất của tôi thời tuổi nhỏ.

    “ Nằm đất với mụ hàng hương - Còn hơn nằm giường với mụ hàng mắm”

    Ông Vân già gần nhà tôi cũng cầm chén đến gặp mụ. Ông  cứ chào, chọc mụ bằng câu ca dễ ghét ấy. Tôi nghe phát ghét nhưng mụ vẫn tỉnh bơ “ Ừ, “hương hôi” hàng mắm đây. Rứa mà có người muốn còn không được”. Ai cũng biết ông già góa vợ phải lòng mụ Con. Chiều nào ông cũng ra mua mắm, rồi lân la hỏi mụ đủ thứ chuyện.  Nào là có “ dôn” chưa? Có con chưa? Mụ bí mật không nói. Mà thiệt, mụ Con vào làng tôi bán cả mấy năm rồi, tôi cũng không biết mụ ở đâu, chồng con ra sao? Có hỏi mụ chị nói mụ ở xa lắm. Thấy mụ mặc áo dài đi bán, lại bán mắm, trông mụ thật luộm thuộm. Mấy bà trong xóm hỏi: “Răng mụ không mặc áo quần ngắn cho tiện.”  Mụ giận la cho một trận “Mấy người ni “ốt dột”thiệt, không hiểu người  Huế chi hết. Mắc mớ chi mà hỏi hoài.” Rồi mụ lấy gói thuốc rê ra vấn, lập bập hút... phà hơi thuốc ra xa. Mùi thuốc rê mụ hút thật nặng mùi.  Ông Vân lại  không chê thuốc của mụ tí nào, ông thích xin thuốc của mụ để vừa hút vừa hỏi chuyện dông dài...Bác Ba xóm tôi chê “ Lão Vân tán gái dỡ ẹt. Tao mà chưa vợ, tao tán một phát là dính chóc.”

         Mụ Con đảm đang, giỏi dang tuy không đẹp nhưng có duyên nên cũng có vài người, kẻ thì góa vợ, người thì quá tuổi muốn tiến xa với mụ nhưng ngặt nỗi mụ bình chân như vại. Mấy bà già trong xóm tôi thương mụ cũng đòi mai mối nhưng mụ chỉ cười “ Cảm ơn mấy O, có biết tui có dôn hay chưa mà làm mai. Thôi thì làm mai “ ôn dôn” của O đi. Tui ưng liền.”  Dị quá! Mấy bà nín khe.

         Thời gian trôi qua. Từ cô bé Tiểu học, tôi vào Trung học, rồi qua hết những năm Trung học. Mụ Con vẫn đều đều trên vai đôi gánh, có điều gánh mắm cà có nhẹ đi một ít. Giọng rao của mụ vẫn vang lên từ đầu trên đến xóm dưới. Ít khi mụ nghỉ bán ngoại trừ những hôm bị cảm, bị bịnh. Mắm cà của mụ vẫn ngon, vẫn hấp dẫn chúng tôi, dù lúc này  thỉnh thoảng tôi đã  tự làm món mắm mình ưa thích. Ông Vân, ông già si tình theo đuổi mụ đã đi xa.... Không biết ông có còn được hưởng mùi hương của mắm nơi miền xa xăm  ấy ? Ừ mà...ông đâu còn người bà con nào để nhớ gởi đến ông món mắm cà tình nghĩa trong ngày kỵ của ông ...

      Thời gian thắm thoát trôi. Mấy chục năm qua rồi. Tôi đã biết làm món mắm cà mà một thời yêu thích nhưng không làm sao quên được cái hương vị đặc biệt của món mắm do mụ Con làm, cùng tiếng rao lanh lãnh của mụ vang lên từ đầu làng đến cuối ngõ " Ai mua mắm cà.... không? "
                                                                   FMN DL


Monday, May 1, 2017

Ngày Sinh Nhật





            NGÀY   SINH  NHẬT
                              ( Viết tặng bé Quyên )

   Em ra đời vào ngày mất nước.
   Trong lúc mọi người vội vã ra đi
   Bỏ quê hương, gia tài, sự sản.
   Mang thai em, mẹ không thể rời xa
    Sợ nắng mưa, gió cuồng  biển cả.
    Em ra đời trong ngày di tản.
    Cũng là ngày mẹ đưa tiễn ba đi
     Người ta bảo đưa ba  “ cải tạo”
    Mẹ thương chồng bịn rịn rời xa
    Khóc thương con ra đời không phải lúc
    Sinh thiếu tháng em như mèo ốm.
    Thương mẹ thiếu ăn, sữa mẹ cạn nguồn.
    Nuôi em nhục nhằn ngày no, ngày đói.
    Thức khuya đan, may , mắt nhòe tay mỏi
     Ngày dãi dầu ra chợ bán buôn
     Bán từ mảnh áo dài, ngày xưa mẹ diện
     Bán cả nồi cơm điện mẹ đang dùng
     Ti Vi, tủ lạnh xuống đường cùng mẹ.
     Để có tiền mẹ mua sữa nuôi em.
     Và chắt chiu mua thức ăn nuôi bố.
     Em ở lại trong vòng tay mẹ
     Lớn lên trong đau khổ, nhục nhằn
     Cũng chờ được ngày ba trở lại.
     Rồi cùng người bỏ nước ra đi
     Đến bến bờ tự do hạnh phúc

                       XXX  
     Tháng tư đen, những tháng ngày đen tối
      Người dân Nam mất mát quê hương
      Cũng là ngày sinh nhật buồn em luôn  nhớ.
      Đốt ngọn nến với niềm mơ ước
      Mơ ước quê hương thực sự thanh bình
      Cờ đỏ sao vàng thôi bay trong gió
      Em sẽ về thăm lại quê hương
      Hát vang bài ca tự do, hạnh phúc.
                     
   
     
   

    

     
     

    

Cho tháng tư đen

                           NHỚ  MẸ 
                       
Những tháng tư về, con buồn nhớ mẹ,
Tóc bạc lưng còng, bới xách nuôi con.
Mẹ nắm tay con, dặn dò nhắn nhủ :
“Ráng nghe con, mẹ sẽ  đợi con về!”

Cầm tay con, bàn tay thô chai sạn.
Mẹ nghẹn ngào: “Thật tội nghiệp con tôi!
Bàn tay xưa chỉ biết cầm bút mực,
Giờ cầm búa rìu, xẻ gỗ cưa cây,
Cuốc đất trồng rau, dãi dầu mưa nắng…”

Thân con ngục tù, mẹ quặn lòng đau.
Những lần thăm nuôi, đường xa vời vợi,
Mẹ vẫn băng rừng, lội suối, trèo non.
Trại cải tạo xa, sâu trong rừng núi,
Mẹ đã không hề bỏ một lần thăm.
Tay xách vai mang, nặng trĩu thân gầy,
Gô ruốc xả , bánh thuốc rê, đường cát,
Gói nặng thâm tình, tình mẹ cho con.
Những đêm ngục tù, nước mắt con tuôn,
Những giọt nước mắt xót xa nhớ mẹ.

 Sáu năm cải tạo, con về bên mẹ.
Mẹ vui, sao nước mắt tuôn trào?
Bên mẹ, đời dù nghèo nhưng ấm áp.
Tình mẹ cho con, biển rộng sông dài...

Giờ đây tha hương, xứ người dung nạp,
Con đã có đời sống mới tự do.
Chỉ thiếu mẹ, thiếu tình thương của mẹ.
Tháng tư về, con nhớ quá mẹ ơi!

Mộ mẹ, cỏ vươn cao, hương khói nhạt?
Con vẫn biệt tăm đi mãi không về.
Đất nước vẫn còn mang màu cờ đỏ
Lòng con vẫn còn đau, hận mẹ ơi
Làm sao con quên nỗi đau mất mát?
Mất mát quê hương, mất mát mẹ hiền.
Con sẽ trở về khi đất mẹ bình yên .
Màu cờ đỏ thôi tung bay trong gió.

Tháng tư đen, nhớ mẹ hiền con thắp
Một nén nhang lòng, gởi đến mẹ yêu.
Một  nén nhang cho quê nghèo yêu dấu.
Mẹ của  con, đất nước Việt cuả con,
Xin gởi đến Người, niềm  thương bất diệt.
                                         ̣Viết cho các anh.                                       


Saturday, March 25, 2017

Mạn Đà La

                              
                 Tôi vừa dọn nhà về Orange County sinh sống, được bạn bè khuyên đi học Tái Chi ở Hội Từ Bi Phụng để giữ cho thân khỏe tâm an . Học được  vài ba tháng sau tôi may mắn được tham gia Pháp Hội Mạn Đà La ở Convention Center Long Beach. Pháp hội Mạn Đà La  vô lượng quang minh là đàn tràng tập trung sức mạnh tâm linh của Chư Phật và hàng ngàn đại chúng cầu nguyện  an lành cho người bệnh khổ,tạo năng lượng lan toả tình thương đến cho mọi người đồng thời giúp những vong linh được vãng sanh cực lạc,
Trong Pháp Hội này tôi đã được chứng kiến một điều vô cùng diệu kỳ. Tôi có một người con tinh thần
qua đời chỉ vài tháng trước ngày Pháp hội. Cái chết đau thương khiến lòng chúng tôi quặn thắt khổ đau
. Tôi và mẹ ruột của con cùng đến với Mạn Đà La cầu xin vong linh con siêu thoát.Sau khi nhập đàn tràng ,theo nghi lễ , chúng tôi cùng cầu nguyện với hàng trăm chư tăng và hàng ngàn đại chúng cầu xin hương linh về hội tụ với đàn tràng. Cầm đóa sen xanh trên tay, thành tâm khấn nguyện...lòng tôi thấy thanh thản bay bỗng.... Nhìn lên cao, một luồng ánh sáng xanh trong lan toả .! Như trong mơ hình ảnh của con hiện ra rực sáng ...rồi vụt bay bỗng cùng muôn ngàn ánh sáng trong hào quang của chư Phật. Nước mắt tôi nhạt nhòa rơi.... Tôi thật hạnh phúc biết rằng con đã siêu thoát. Đến rồi đi. Định luật của đất trời! Con đã đến nơi miền bình yên vĩnh viễn.

 Ta đã thấy con về
         với nụ cười rạng rỡ
          với ánh mắt ngời sáng thương yêu
            cùng với nốt ruồi duyên
         như đậm nét hơn trên khuôn mặt hiền từ.
    Con trở về trong vùng " tự lượng Quang Minh "
  của Mạn Đà La.
         Hoà quyện với quang minh của Chư Phật Bồ Tát
   Cả ngàn Phật tử cùng góp chung lời nguyện cầu Phật Di Đà

   Nương theo ánh sáng đóa sen xanh
   Ta đã thấy con trở về
    ấm áp, tình thâm...
    Ta đã thấy con về
    choàng vòng tay ôm bờ vai gầy của mẹ.
    Rồi thanh thản nhẹ nhàng, 
    con bay bỗng lên cao
    hoà tan trong ánh hào quang sáng chói của ngàn đóa sen xanh trong
    Pháp Hội.
   " Con đã tự giải thoát."
                                         XXXX
    Đến rồi đi.
    Định luật tự nhiên của cuộc đời.
    Cảm ơn Trời Phật, ta đã có con.
    Con luôn hiện hữu, cạnh kề.
    Là nguồn an ủi, vô biên khi cần đến
    Cảm ơn Pháp Hội Di Đà.
    Đã khai mở trong tôi sự gắn bó, yêu thương cùng bình an
    trong tâm tưởng." Nam Mô Phật A Di Đà "
Năm nay , tôi cũng đến với Pháp Hội, tham dự ba ngày. Trong ba ngày tôi được
cùng mọi người thực hiện " tam bộ nhất bái " Cứ bước ba bước, chúng tôi cúi đầu lạy
xuống với lời cầu xin bình an cho mọi người. Cùng tham dự tam bộ nhất bái với chúng
tôi có  một số người xuất gia đoản kỳ, cũng còn gọi là xuất gia vị tha
vì người tu học tạm rời gia đình trong một thời gian ngắn tu tập.Khóa tu học này giúp người tham dự trải nghiệm con đường xuất tục hướng thượng dẫn đến chân , thiện, mỹ.
Trong pháp hội năm nay tôi còn được tham dự thiền trà. Trong căn phòng thật tĩnh lặng, nhạc êm dịu , tiếng chim hót , tiếng suối chảy róc rách trong tiếng nhạc. Trà sư nhẹ nhàng rót trà , dáng điệu ung dung thong thả . Người thưởng thức trà có cảm giác như lạc vào cõi bồng lai tiên cảnh. Thiền trà là phương pháp quán tưởng trong yên lặng.
                 Trong mỗi ngày, chúng tôi còn được hướng dẫn chương trình " Thân Khỏe Tâm An " . Đây là chương trình mà Hội Từ Bi Phụng Sự thường xuyên hướng dẫn mọi người luyện tập hàng ngày,biết lo cho thân khỏe  thì những áp lực trong tâm được chuyển hóa thành sự tĩnh lặng của nội tâm.
                 Sau đó cốt lõi của Pháp Hội là Mạn Đà La Vô Lượng Quang Minh. Trong không khí trang nghiêm. Mọi người đang  yên lặng chờ đợi, bỗng vang lên tiếng  trống , tiếng chiêng và  chuông mõ khởi đầu cho buổi lễ. Thầy Hằng Trường hướng dẫn nghi lễ Nhập Đàn Tràng . Mọi người đều yên lặng làm theo , lúc quỳ gối , lúc lạy , lúc trì tụng. Sau hơn hai giờ liên tiếp tham dự Pháp Hội Mạn Đà La trong không khí trang nghiêm của  Pháp Hội. Chúng tôi thành kính cầu nguyện bình an cho người thân , cho hoà bình của nhân loại đồng thời cũng cầu nguyện cho hương linh những người quá cố được vãng sinh cực lạc. Mạn Đà La Vô Lượng Quang Minh  chấm dứt trong sự ngưỡng mộ và lòng tri ân đến Thầy , đến các chư Tăng Ni và tất cả những người đã chung tay góp sức tạo thành công mỹ mãn cho buổi Pháp Hội và sung sướng làm sao khi được nghe âm thanh của tiếng vỗ tay vang dội lúc vị Đaị diện cho Guinness đã trao chứng nhận   : Đây là Mạn Đà la kiến tạo bằng người lớn nhất trên thế giới!
     Được tham gia Pháp Hội, thấy được tinh thần phục vụ vô vị lợi của tất cả thiện nguyện viên , ngay cả những em bé còn rất nhỏ mà tinh thần phục vụ rất cao. Được xem cách tổ chức chu đáo tinh vi từ hình thức đến nội dung của Pháp Hội bởi vậy Pháp Hội Mạn Đà La Vô Lượng Quang Minh đã kết thúc thật viên mãn trong niềm hân hoan của mọi người tham dự.
                                                                                         


   
                

   
   
   
   
   
   
  
    

  





Mạn Đà La tháng 12/2016