Wednesday, April 29, 2009

NHỚ MẸ
Những tháng tư về, con buồn nhớ mẹ,
Tóc bạc lưng còng, bới xách nuôi con.
Mẹ nắm tay con, dặn dò nhắn nhủ :
“Ráng nghe con, mẹ sẽ đợi con về!”

Cầm tay con, bàn tay thô chai sạn.
Mẹ nghẹn ngào: “Thật tội nghiệp con tôi!
Bàn tay xưa chỉ biết cầm bút mực,
Giờ cầm búa rìu, xẻ gỗ cưa cây,
Cuốc đất trồng rau, giãi dầu mưa nắng…”

Thân con ngục tù, mẹ quặn lòng đau.
Những lần thăm nuôi, đường xa vời vợi,
Mẹ vẫn băng rừng, lội suối, trèo non.
Trại cải tạo xa, sâu trong rừng núi,
Mẹ đã không hề bỏ một lần thăm.
Tay xách vai mang, nặng trĩu thân gầy,
Gô ruốc xả , bánh thuốc rê, đường cát,
Gói nặng thâm tình, tình mẹ cho con.
Những đêm ngục tù, nước mắt con tuôn,
Những giọt nước mắt xót xa nhớ mẹ.

Sáu năm cải tạo, con về bên mẹ.
Mẹ vui, sao nước mắt mẹ tuôn trào?
Bên mẹ, đời dù nghèo nhưng ấm áp.
Tình mẹ cho con, biển rộng sông dài...

Giờ đây tha hương, xứ người dung nạp,
Con đã có đời sống mới tự do.
Chỉ thiếu mẹ, thiếu tình thương của mẹ.
Tháng tư về, con nhớ quá mẹ ơi!

Mộ mẹ, cỏ vươn cao, hương khói nhạt?
Con vẫn biệt tăm đi mãi không về.
Đất nước vẫn còn mang màu cờ đỏ
Lòng con vẫn còn đau, hận mẹ ơi
Làm sao con quên nỗi đau mất mát?
Mất mát quê hương, mất mát mẹ hiền.
Con sẽ trở về khi đất mẹ bình yên .
Màu cờ đỏ thôi tung bay trong gió.

Tháng tư đen, nhớ mẹ hiền con thắp
Một nén nhang lòng, gởi đến mẹ yêu.
Một nén nhang cho quê nghèo yêu dấu.
Mẹ của con, đất nước Việt cuả con,
Xin gởi đến Người, niềm thương bất diệt.

Forget me not Dalat

Tuesday, April 28, 2009

Tường như mơ

TƯỞNG NHƯ MƠ




Thật không thể ngờ sau ba mươi năm Phương mới nhận được tin của người yêu dấu cũ. Sau cuộc chia ly đổi đời, Phương cùng gia đình di tản qua Mỹ, lúc ấy Anh đang đóng quân ở tận Cà Mau. Ra đi mang theo nỗi đau nhức không cùng, mất mát quê hương,mất mát người yêu đầu đời với những nguyện thề gắn bó. Anh đã đến với Phương khi nàng còn là cô học trò Trung học. Cậu con trai miền lục tỉnh mê kiếp chinh nhân, bỏ sông nước Miền Nam yêu dấu lên tận quê nàng tầm sư học đạo. Đến đây lạ xứ quen “ nàng” rồi yêu thương cô gái xứ Hoa Đào . Tình yêu thật dễ thương , nhẹ nhàng như mây trời Đàlạt. Bốn năm trui rèn văn, võ. Ra trường Anh lại chọn kiếp sống hải hồ. Thuyền Anh lênh đênh trên rông rạch Miền Nam, canh giữ những miền đất thân yêu của Tổ Quốc...Lời hứa trở về đón Phương trong ngày vui pháo cưới chưa thực hiện thì Miền Nam vĩnh viễn rơi vào tay Cộng sản. Thất lạc tin Anh. Chẳng đặng đừng Phương phải bỏ đất nước ra đi. Qua Mỹ, Phương không ngừng tìm kiếm nhưng vẫn biệt tin anh. Những năm gần đây, một vài nguồn tin từ bạn bè cho biết, sau nhiều năm cải tạo anh được thả ra. Nghe nói, anh đã có gia đình, sống đâu đó ở miền Nam quê anh. Phương nghĩ mừng cho anh, dù trong lòng vẫn không nguôi thương nhớ...
Sống độc thân ở một đất nước tự do, làm việc tương đối bận rộn trong một hãng điện tử. Rảnh rỗi đi đây đó du lịch, Phương cũng nguôi ngoai nỗi buồn xưa. Vậy mà, bỗng dưng sau bao năm trời vắng bặt tin Phương nhận được một món quà đóng gói kỹ càng, đề rõ tên người gởi là Anh, người nhận đúng tên nàng. Vui buồn lẫn lộn choáng ngợp hồn Phương...
Thật khó tin làm sao! Từ phương trời xa xôi ấy,từ Đà Lạt của nàng, Anh đã gởi đến Phương một bức ảnh chụp đẹp vô cùng. Bức ảnh thật lớn. Bức ảnh có chiều dài dễ chừng ba mét. Không biết anh làm cách nào để ghép, để rửa một bức ảnh chụp dài đến vậy. Run run xé chiếc hộp anh quấn tròn trong một ống giấy, cứng chắc như ống tre đằng ngà. Phương không đủ thông minh để đoán ra món quà anh trao tặng : Gởi em “ Đà Lạt một thời để nhớ” . Mắt Phương như nhoà đi. Cảm ơn anh đã bưng một trời Đà Lạt vào trong khung ảnh, cả một rặng thông xanh bao quanh vòng bờ hồ lung linh sóng nước. Phương như nghe đâu đây bản đàn êm dịu của ngàn thông. Thông reo trên ngọn đồi của ngôi trường ngói đỏ với vòm tháp cao của một thời đi học làm cô giáo. Thông xào xạc bên ngọn đồi cù, ngọn đồi thơ mộng nhất của Đà Lạt với những kỷ niệm khó quên. Những lần cắm trại ở lại đêm đốt lửa ca hát tưng bừng của những năm Trung học. Những hôm nghỉ học chạy nhảy bắt bướm, hái hoa, lang thang đào củ dẽo, củ mưa đá. Thông gợi nhớ bước chân trần rón rén bước trên những tấm thảm lá thông. Và nhớ làm sao những hôm mượn bờ vai anh để tựa. Chân duỗi dài trên thảm cỏ xanh, tỉ mỉ bện lá thông thành những chiếc nôi xinh xinh cho búp bế . Phương làm sao có thể quên những lúc nằm dài trên cỏ nhìn nắng lao xao qua những ngọn lá thông rồi cùng chung ước nguyện, ước cho tình yêu mình dễ thương như nắng, êm ả như mây. Anh ơi, gởi chi cho Phương rừng thông xanh lá ấy, gởi chi cho Phương nền trời pha sắc tím , màu tím buồn buồn như bản tình ca anh thường hát lúc sánh bước bên Phương dạo ấy “Anh sẽ đưa em về nơi chân trời tím... gom hết mây hai đứa xây lâu đài yêu...” Và đây rồi, Thủy tạ của chúng mình vẫn còn đây, vẫn yêu kiều duyên dáng soi bóng hồ Xuân Hương. Một chiếc thuyền câu với một lão ngư có chòm râu bạc trắng như tiên lững lờ buông lưới trên hồ khi sương mờ còn vương vấn. Cảm ơn anh đã đem vào trong ống kính một Thủy tạ mờ ảo lung linh đẹp như những lâu đài trong chuyện thần thoại.. Nhớ ngày xưa anh thường bảo, anh yêu sương mờ Đàlạt, anh yêu sương mờ quấn quýt chân em. Anh cao như thông rừng. Anh mạnh bạo như gió ngàn. Chí nguyện lớn, vẫy vùng ngang dọc nhưng... Anh lại lãng mạn như thơ, như sương, như khói mây Đalạt. Có phải vì vậy mà em yêu anh, người con trai vừa dịu dàng vừa uy dũng? Anh đi đâu, anh làm gì trong thời gian dài dằng dặc ấy? Dù có vợ, có con? Em vẫn mong biết một chút về anh. Để em không còn hoài mong, hy vọng!
“ Cảm ơn anh, dù muộn màng! Em giờ đây đã biết tin anh. Ít ra cũng biết được số nhà và thành phố đang có anh. Cảm ơn anh vẫn còn hiện hữu để còn nhớ đến em..và cũng rất cảm ơn anh đã gởi cho em cả một khung trời kỷ niệm.” Phương thầm thì như đang thủ thỉ cùng anh. Nàng đưa tay vuốt nhẹ mép ảnh, sờ nhẹ trên nền giấy láng mềm mại, tưởng như đang vuốt ve thảm cỏ xanh mướt ở đồi cù năm xưa. Kỷ niệm ùa về. Niềm xúc động trào dâng. Cố giữ không để nước mắt ứa ra, sợ nhòe bức ảnh. Bức ảnh mà người xưa của nàng đã gởi vào đây biết bao yêu thương, mong nhớ. Cảm ơn anh, em sẽ giữ mãi bức ảnh bên mì̀nh và tuy xa cách em sẽ không bao giờ quên được tình anh.
Cuốn bức ảnh lại. Phương nhẹ nhàng cho vào chiếc hộp. Lúc lấy tấm ảnh ra thật dễ nhưng lúc cất vào sao khó thế này?. Hình như có cái gì vướng trong chiếc hộp gỗ!
Phương kéo bức ảnh ra. Một lá thư với phong bì màu xanh khi xưa anh thường gởi, chợt rơi xuống.
Đàlạt, ngày, tháng, năm...
Phương yêu thương của anh,
Sau những tháng năm tù đày khổ cực, được thả ra. Anh tìm về Đà Lạt. Đau xót thật nhiều khi biết em đã ra đi. Anh trốn mình trong một cốc sâu...ẩn cư, quên đời, quên thế sự...Tưởng em đã có gia đình, có niềm hạnh phúc mới... Nhưng thật không ngờ, sau bao năm vắng bóng anh lại biết tin em. Có phải chăng cả anh, cả em vẫn còn chung nỗi nhớ?
Anh của em
Ôm bức thư vào lòng. Nước mắt nhạt nhòa. Phương nghe như đâu đây ngàn thông
vi vu réo gọi từ đồi cù lộng gió, từ đỉnh Lâm Viên đến đồi Bắc lao xao, kéo dài đến những thung lũng ngút ngàn thông xanh của Đàlạt yêu dấu, lời réo gọi thật thương yêu từ bên kia quả địa cầu xa lơ lắc... Phương cứ tưởng như mơ....
Forget me not Dalat

Mơn mởn