Sunday, August 16, 2009


VIỆT NAM DU KÝ
Ngày..tháng...năm
Mua vé chuẩn bị cả gần nửa năm trời.Thời gian chờ đợi dài dằng dặc. Vậy mà, lúc nó đến mình lại thấy nhanh làm sao. Chờ những chiều tan sở, những hôm chủ nhật rảnh rang, những ngày cửa hàng big sale . Mình đã góp nhặt, mua sắm khá đầy đủ quà để mang về Việt Nam tặng bạn bè, người thân... Tân hứa tối nay sẽ đưa hai đứa ra phi trường nhưng thấy xe nhỏ không đủ chở hết hành lý, My gọi bác tài Hiệp đến chở. Chuyến bay sẽ khởi hành lúc mười một giờ bốn lăm tối. Mới năm giờ chiều, Ông đã gọi đến:
- Chuẩn bị đi nghe. Hai mươi phút sau là tôi có mặt đó.
- “ Có thật không bác tài?? ” Mình lẩm bẩm một mình nhưng cũng nhanh chóng mang hành lý lên xe để bé Tâm chở đến nhà ngoại.
Ăn thật lẹ tô mì Quảng do Ngân nấu. Bác tài đã đến hối lên xe. Té ra ông phải đi đón một cặp vợ chồng cùng đi trong chuyến bay của mình .Ngồi trên xe nghe hơi rượu nồng nặc. Ớn quá!!.Không dám hỏi, chàng có “xỉn” không? Mà hỏi thì làm được gì bây giờ nên thôi cứ giao thí cho bác tài cái mạng này vậy. Lòng vòng chàng chạy đến Diamond Bar đón khách. Đêm tối lại thêm hơi men nên loanh quanh tìm nhà trễ cả hai chục phút. Sau khi chuyển hành lý lên xe, bác phom phom hướng về phía phi trường. Lúc này mình lại điên cái đầu vì mùi dầu thơm nồng nặc của bà khách đi cùng xe. Ngày hôm nay lỗ mũi của mình bị tra tấn kỹ quá. Riêng bác tài yêu dấu của bọn mình. Long thể bất an ( hẳn là vì rượu rồi? ) Bác càm ràm. Bác nói tiếng Đức hơi nhiều khi nghe tiếng bóp còi của những chiếc xe chạy sau mình. Trên đường lại gặp một tai nạn xe có người chết ,do bất cẩn của một tay lái motocycle. Xe kẹt khoảng hơn nửa tiếng..Vậy mà đến Lax vẫn còn thật sớm, mới khoảng tám giờ tối. Check hành lý, trả thêm cho một kiện hàng một trăm lẻ chín đồng. Tìm gate ngồi chờ. Mình và My đem chả giò ra ăn để chờ lên máy bay. ..
Máy bay khởi hành thật đúng giờ. Mười một giờ bốn lăm máy bay cất cánh. Chuyến bay 105 . Boing 777- 300 Er. Khá rộng rãi. Ngồi ở hàng ghế giữa mình mới cảm thấy tức bà bán vé. Vậy mà nói bốc cho mình ngồi ở cửa sổ nhìn ra ngoài! Nhìn xéo ra ngoài khung cửa, nhạt nhòa một màn mưa…Lạy trời! Cho tụi mình đi đến nơi về đến chốn!. Lúc này các cô tiếp viên bắt đầu chuẩn bị cho bữa ăn tối. Những cô tiếp viên người châu Á quả xinh đẹp hơn những cô Mỹ ở những đường bay nội địa mà mình thường đi. Có một cô Việt Nam làm tiếp viên trong chuyến bay này. Bữa ăn đầu tiên trên chuyến bay họ dọn hai món: Pasta và cơm. Mình chọn cơm với tàu hủ. Khá ngon! My chọn Pasta . Nghe nói ăn cũng được!...
Cơm nước xong mình mở Tivi ra xem. Mở Sky compass để xem bản đồ cho biết thời gian máy bay đi được bao lâu. Bao giờ thì máy bay đến?
Thời gian dài dằng dặc mình không hề chợp mắt tí nào. Xem trên màn hình, máy bay đang bay với tốc độ 902/Km giờ. Nhiệt độ ở ngoài trừ Bốn lăm độ C ( - 48 độ F ) Trong khoang máy bay khá lạnh . Mình lấy mền ra đắp rồi mở phim ra xem. Một phim Ấn Độ thật buồn. ..
Ngày… tháng …năm …
Vẫn trên phi cơ. Ngày mới bắt đầu. Cô tiếp viên đến trao cho mỗi người một chiếc khăn ấm để rửa mặt. Điểm tâm với món sandwich, bacon, trái cây. Ai không dùng sandwich có thể ăn cháo cá hoặc thịt. Suốt những tiếng dài không ngủ mình chỉ biết xem phim, đọc báo và đợi chờ …Máy bay giảm độ cao và từ từ đáp xuống phi trường Đài Bắc lúc 5 giờ 40 phút sáng giờ Đài Loan ( 4 giờ 40 sáng giờ Sài Gòn , nhằm lúc 1 giờ 40 phút chiều giờ Cali) . Phải đợi ở phi trường Đài Bắc hơn ba tiếng rưỡi. Thấy phải đợi khá lâu, tụi mình gởi hành lý xách tay cho mấy bà Việt Nam đi cùng chuyến rồi dung dăng dung dẻ đi chụp hình. Phi trường Đài Bắc rộng và sạch. Trong phi trường họ trang trí thật đẹp, tạo những cảnh nhà tranh, hoa, trái thật tự nhiên để du khách có thể chụp hình, quay phim…Có thật nhiều cửa hàng bán đồ lưu niệm, bán những vật cần thiết khi du lịch như máy quay phim, máy chụp hình… nhưng thật đắt so với giá bên Mỹ. Tụi mình còn được nếm thử món bánh dứa( thơm) ở đây thật tuyệt. Khách chờ cũng có thể lên internet ở đây không phải trả tiền. Mình muốn gởi Email cho nhà nhưng thấy computer bận rộn nên thôi…
Khoảng 9 giờ 10 phút tụi mình sắp hàng lên máy bay nhưng phải đợi đến 9 giờ 45 phút máy bay mới bắt đầu rời khỏi phi đạo. Mình đang tiến dần về Việt nam rồi đó. Có một chút nôn nao.Từ Đài Bắc về Việt Nam tụi mình cũng đi bằng phi cơ phản lực 777 nhưng những tiện nghi trên máy bay không bằng. Đã chán xem phim trên chặng đường dài từ Los về Đài Bắc, ở đây TiVi cũng không có mà xem mặc dù chuyến bay cũng dài hơn ba tiếng.
Khi cô tiếp viên loan báo Phi cơ sắp đến phi trường Tân Sơn Nhất, tụi mình bắt đầu sắp xếp lại hành lý. Thật tiếc không thể quay phim từ trên cao xuống như dự tính
Nhưng không sao tụi mình có cả tháng trời thâu vào ống kính cả một quê hương thân yêu cơ mà!. Máy bay đáp xuống phi đạo đúng 11 giờ 45 giờ Việt Nam ( 12 giờ 45 giờ Đài Bắc). Chuyến bay dài đúng ba tiếng từ Đài Bắc về đến Sài Gòn. Rốt cuộc mình đã đặt chân trở lại mảnh đất quê nhà yêu dấu!.
Đẩy hành lý vào phi trường, cũng khá ngạc nhiên là Tân Sơn Nhất đã thay đổi, lớn hơn, khang trang hơn. Dĩ nhiên không bằng những sân bay mình đi qua nhưng như vậy cũng đã tiến bộ rồi. Bước vào nơi phải xuất trình Passport - một hàng dài cán bộ với bộ màu áo xậm màu hơn màu áo vàng ngày xưa, màu áo mà mì̀nh thật “dị ứng”. Hơi run. Không phải sợ mà thấy ghét. Mấy chàng hải quan đi lòng vòng, điện thoại lớn cầm tay nó oang oang, giọng Bắc phía bên kia…Mặc cho bạn bè dặn dò không thèm bỏ một xu nào. Thôi kệ. Họ khác mình khác. Kẹp đại năm đồng vào Passeport, gọi là tiền Tê cho xong, cho đầu đuôi đi lọt mà. Cậu em khoảng hai lăm, hai sáu tuổi hỏi thật dịu dàng :
- Tiền cà phê hả chị? . Mình mỉm cười
- Chị về ở đâu?
- Chị ở Khách sạn.
- Khách sạn nào?
- Chị chưa biết. (dù mình đã biết!)
- Chị có về Đàlạt không?
- Có chứ.
- Thôi chị đi du lịch vui nhé!.
Quả thật “ êm như mơ”…Tụi mình đi lần ra chỗ lấy hành lý gởi. Vài chàng áo xanh chạy ra đon đả.
- Chị có mấy kiện hàng? Những kiện hàng chị buộc dây màu gì?
- Màu hồng có hoa giống sợi giây này nè. My trả lời và chỉ sợi dây đang quấn trên hành lý xách tay.
Thế là hai đứa đã mặc nhiên chấp nhận để cho họ giúp mình đưa hành lý lên xe đẩy. Nghĩ cũng phải thôi, những hành lý nặng trịch nếu không nhờ giúp đỡ làm sao mình rinh cho được. Lại lén lút giúi vào tay anh chàng. Dĩ nhiên là tip đó nha.
Chưa hết, thủ tục phải đi qua trạm cuối. Nhìn thiên hạ bị lục tung hành lý ra xét mình cũng ngan ngán. Thật ra mình đâu mang hàng quốc cấm đâu mà sợ nhưng nếu bị bắt lục tung ra , cái màn xếp vào cũng đã mệt. Đẩy qua màn hình scan. Lại một nhân viên hải quan giúp đỡ dành giúp khiêng lên xe và đẩy phụ. Hành lý cuả mình đi ngon ơ qua trạm cuối. Ngoài cửa đã thấy lố nhố thân nhân đi đón ngoài vòng cản. Miệng chàng mấp máy nhìn mình .” “ O.K chị biết rồi chú út ạ.”
Ra ngoài, đội quân taxi chạy ào đến thăm hỏi, đã nói là có người đến đón rồi mà họ vẫn bám theo không buông tha. Chờ hoài không thấy ai, My phải chạy quanh tìm, một lúc dẫn Trang lại. Con bé ngày xưa ốm nhom ốm nhách nay khá là tròn trĩnh. Một lúc vợ chồng Sanh, An đến, sau cùng là Thy, Thy cũng ở bên Mỹ về trước cả tuần nay. Lên xe tụi mình thở phào nhẹ nhõm. Sài gòn giờ trưa xe cộ đông đến ngộp, tiếng còi xe, tiếng máy xe nổ của xe hơi, xe gắn máy ồn ào. Sài gòn trước lúc mình đi đã đông nay càng đông khiếp. Phải nói là họ dành nhau chạy trên đường phố. Họ lấn nhau chạy. Họ kèn kựa nhau. Nhiều lần mình thót tim tưởng xe mình sẽ đụng. Thật hú hồn bác tài đã khéo léo lách ngay trong đường tơ kẽ tóc. Ôi Sài gòn!. Ngày đầu tiên trở về, mình đã hãi sợ xe cộ nơi đây. Mình ngẫm nghĩ : Vài năm sau nữa Sài Gòn làm sao xoay trở với nạn kẹt xe đây? Niềm yêu xưa, cảm tình với Sàigòn ngày xưa đã suy giảm ngay ngày đầu mình về thành phố.
Xe chở tụi mình đến Khách sạn ở trên đường Lý Tự Trọng. Khách sạn Thy mướn gần chợ Bến Thành cho tiện việc đi lại. Căn phòng thật rộng có hai giường lớn. Gần cửa ra vào lại có một phòng chiếc, giá cả cũng thật nhẹ nhàng, ba trăm năm chục ngàn một đêm, khoảng hơn hai mươi đô Mỹ.
Đưa hành lý vào khách sạn, tụi mình kéo nhau ra chợ Bến Thành. Đi bộ chỉ khoảng năm phút là đến. Mình chọn món đầu tiên khi về đây là bánh bèo. Ăn cũng tạm được. Món da heo trong bánh bèo thật ngon, có lẽ hấp dẫn hơn bên Mỹ. Ăn xong cũng chưa đủ no , cả bọn kéo qua hàng bánh cuốn tráng tay, ăn cũng tạm được chớ không xuất sắc. Mặc cho bà hàng mời mọc, mình và My nhất định không dám uống nước đá. Bịnh dịch tả đang có ở Việt Nam. Đương nhiên ai mà dám thử lửa! .
Về đến khách sạn, tắm táp xong mình leo lên giường đánh một giấc đến sáng.
( Còn tiếp)
Forget me not Dalat