Friday, October 16, 2009

Việt Nam Du Ký ( tiếp theo)

FMN 4
Ngày...tháng...năm...
Chưa sáng Sài Gòn đã thức giấc, ồn ào sôi động.Hai em còn say giấc . Mình len lén ngồi dậy, mở cửa bước ra ban công. Nắng chưa lên… và dù nắng đã lên đi chăng nữa chắc không thể nào nhìn thấy mặt trời mọc ở nơi này. Mình lấy máy hình ra chụp, lấy cammera ra quay. Mới sáng mà xe gắn máy, xe hơi đã chạy ào ào… Sàigòn hôm nay ồn ào, nhớp nhúa!... Lúc mình ra đi...Sài gòn chừng ba triệu người. Chưa đến hai mươi năm trở về...dễ đến hơn tám triệu. Con số kinh khủng quá!. Mọi người đổ dồn về nơi đây.Đường phố, nhà cửa cũ kỹ, dây điện chằng chịt. Xe chạy như mắc cửi...Đứng tựa lan can nhìn buổi sáng Sài gòn, chợt thấy nhớ nhà... Mình lấy điện thoại ra gọi cho bé Tâm , tối qua Trang đã gắn vào điện thoại cho mình một cái “ sim” mới. Bé Tâm bảo đây là ngày thứ hai mẹ xa nhà rồi đó. Con nhớ mẹ nhiều. Con bé lúc nào cũng tình cảm. Nói chuyện với Tâm xong, cô bé chuyển qua cho Bảo và Anh. Khoảng cách từ Sài gòn đến Cali xa lơ lắc mà điện thoại nghe rõ mồn một như mình đang gọi con từ chỗ làm về nhà.Thời buổi điện tử có khác!. Cúp máy rồi, mình mới thấy buồn buồn...Ở Cali thấy nhớ Việt Nam. Giờ ở Việt Nam lại thấy trống vắng vì nhớ Cali. Đúng con người phức tạp thật. Thôi...tạm quên nỗi nhớ này. Hãy vui với ngày mới bắt đầu trên quê hương nhiều năm thấy lại nghe mi!.
Chờ My, Thy thức dậy, tụi mình đi ăn sáng và đến thăm Thím Bảy. Níu chặt tay khi băng qua đường, mình có cảm tưởng như xe nào cũng đang muốn húc vào mình. Hình như luật lệ đi đường ở đây không được tôn trọng lắm, mạnh ai nậ́y lấn, mạnh ai nấy chạy và…người đi bộ cứ việc đi càn, không liều bước là kể như …chờ đến Tết congo mới đi qua được.
Tụi mình đến bến hỏi thăm lộ trình xe bus từ Sài Gòn đi Gò Vấp. Cậu bé làm việc mặt mày khó chịu, trả lời nhát gừng…Cuối cùng tụi mình cũng lên được xe mang biển số 18 .
Chú phụ xế của chuyến bus này cũng mang bộ mặt lạnh lùng không kém. Mình không nói nhiều chỉ nhờ cậu bé: Nhớ báo cho biết khi đến Xí nghiệp Đồng Tâm.
Xe đi ngang qua những con đường xưa, có những con đường giờ đã thay tên. Qua Bưu điện, đi qua nhà thờ Đức Bà, xe qua vùng Tân Định… Suốt con đường xe đi qua, mình cũng còn nhận ra những nét quen nhưng buồn quá Sài Gòn hôm nay thay đổi quá nhiều, không còn là Sài Gòn mà ngày xưa mình thích về thăm mỗi lần hè đến. Ngày xưa cũng đông đúc, cũng xuống cấp nhưng đâu có dơ bẩn như bây giờ.
Xe dừng lại ở Xí nghiệp Đồng Tâm, vùng này ngày xưa vườn tược thật nhiều. Giờ nhà cửa đã mọc lên như nấm, lấn chiếm hết cả vùng xanh cây trái. Đi lòng vòng vài con hẽm mới đến nhà thím Bảy. Ngày xưa thím ở Tân Định, “ giải phóng” về, nghe nói bà con ở trong bưng ra đòi bán đi chia chác vì nhà này do ngoại đế lại, Thím bán căn nhà ở Hiền Vương . Số tiền chia được Thím mua căn nhà bé tí xíu ỏ Gò Vấp. Mình không biết căn nhà này được bao nhiêu mét vuông, chỉ biết nhỏ thật nhỏ. Căn gác xép kê được hai cái giường. Tầng trệt có một phòng khách kê một chiếc sô pha. Lúc dùng cơm thì dọn ở dưới sàn. Nhà bếp chật ních, nếu hai người cùng nấu chắc sẽ đụng nhau. Toa lét và nhà tắm thì làm chung sát căn bếp, cũng bé tí nị. Sau mấy mươi năm gặp lại, thím già đi nhiều, thêm nữa thím đang bịnh nên trông thím thật già nua, mệt mỏi... trông thấy thương quá. Thím trẻ hơn mẹ cả bảy tám tuổi nhưng không có sức sống bằng mẹ. Cần đôi tay gầy guộc của thím mình không nén được xúc động. Có lẽ thím bịnh hoạn nhiều bởi cuộc đời quá thay đổi. Chú chết, hai đứa con trai cũng chết vì bịnh tiểu đường. Năm ngoái Huơng, đứa con gái mà thím nhờ cậy được nhất, nó quán xuyến mọi việc trong ngoài , bỗng dưng bị đột quỵ và qua đời để lại hai đứa con, giờ ở với thím…Có lẽ nỗi đau buồn về tinh thần làm sức khoẻ thím sa sút đến vậy!….
Bữa nay tụi mình ở lại ăn trưa với gia đình thím. Trang cho ăn món cá rô kho , canh chua cá thát lát, cá lóc chiên và thêm món rau xà lách, món dưa cải luộc. Mình chưa dám ăn xà lách , chỉ dám ăn cải luộc. Chao ơi!. Bữa cơm thân mật và ngon lành làm sao!. Ăn xong, Trang chở mình đi lựa vải may áo dài cho Tâm. Đi từ Gò Vấp đến Tân Định lựa biết bao nhiêu tiệm, cuối cùng mua được xấp vải khá dễ thương.Nói khó mua cho Tâm vì con bé quá đơn giản, Tâm không thích màu mè, nhiều hoa, mà vải vóc ở Việt Nam dạo này thật lắm kiễu mẫu. Mua vải xong tụi mình ghé vào tiệm may chỗ quen của Trang may luôn để vài hôm đi chơi xong về lấy. Kích thước mình đã đo sẵn ở nhà. Buổi chiều, trời đổ mưa…Cơn mưa chiều kéo dài cả hai tiếng. Từ giã thím và các em tụi mình đón xe qua thăm An. Nhà An ở bên Nguyễn Kiệm, con hẽm ngoằn ngoèo, nước ngập cả đường xe chạy. Ớn quá. Chiếc xe ôm luồn lách thiếu điều hất mình xuống đường. An ở cuối một con hẽm, cũng may khoảng đường nhà An nước ít ngập. Nhà tuy nhỏ nhưng có gác, rất sạch sẽ khang trang. Từ Đà Lạt chạy về đây, chả biết ai giới thiệu mà ở tận chỗ này. Ông chồng làm Công ty cung cấp nước lọc. An thì làm thủ công, mỹ nghệ chuyên làm những vòng tay, dây chuyền,những chuỗi hạt để bán ra nước ngoài. Đời sống cũng khá ổn định. Lập gia đình muộn nhưng cũng sinh được hai con gái sinh đôi thật dễ thương, lanh lẹ . Trong khi chờ đợi buổi cơm tối, hai bé mạnh dạn múa hát cho chúng mình xem. Hai cô bé chỉ ngưng khi mẹ kêu chuẩn bị cơm nước. Hôm nay, An đãi bọn mình món lẫu thập cẩm đồ biển thật tươi ngon. Chồng An và Ông xã Sanh lai rai vài lon bia, còn tụi mình chỉ cụng ly với nước ngọt. Không dám ngồi lâu vì lỡ hẹn với chị Kim bảy giờ ở khách sạn và đồng thời cũng phải về để đón Nhàn từ Châu Đốc lên nên chị em mình xin cáo từ. Bé Ni và Na khóc mếu máo không muốn cho về, cũng may cô giáo dạy kèm đến nên hai đứa phải lên gác học.
Trở về Khách sạn, chị Kim đã ngồi chờ. Gần hai mươi năm mới gặp chị vẫn không thay đổi bao nhiêu, vẫn giữ nét sang cả và vẫn dịu dàng như ngày xưa. Xém một chút chị đã là chị dâu của mình rồi. Ngồi một lát thì Nhàn đến.Ôm em trong vòng tay nghe thương yêu lan rộng. Nước mắt rưng rưng. Thấy em như thấy lại cả một thời xưa cũ. Cô bé Nhàn thay đổi nhiều so với ngày xưa, cùng tuổi với My mà trông My trẻ hơn nhiều. Đời sống vất vả quá cũng làm con người thay đổi.Hàn huyên một lúc Chị Kim mang bánh hỏi và chả cuốn bắt tụi mình phải ăn. Dù thật no cũng phải ăn một tí cho chị vui. Chị em tâm sự cho đến tối chị mới về.
Ngày tháng năm…
Cậu tới. Bao nhiêu năm không gặp, cũng một thoáng giao động. Giờ cậu như một ông chủ bự. Chàng hơi phát tướng. Nhưng không sao trông càng đẹp trai. Chàng bảo “ Tim đập cấp năm, cấp sáu khi chờ mình xuất hiện” Thật vậy sao? “Em đẹp và vẫn trẻ”. Ừ, Ta không tin nhưng vẫn cảm thấy vui. Chàng rủ mình và Thy đi uống cà phê nhưng hai đứa từ chối vì còn phải ngồi chờ Mơ và Ti. Bắt tay Cậu. Hai đứa hẹn, sau khi ở Đà Lạt về sẽ có dịp “ không say, không về”. Vui vui, một thoáng hương xưa của mình đó.
Sáng nay, trước khi Cậu tới mình cũng đã gặp Trung , Triều… Sau hơn ba mươi năm không gặp, hai bạn cũng đã già đi, thay đổi nhiều, nếu gặp ngoài đường chắc không nhận ra, riêng Triều đẩy đà hơn… ngày xưa ốm nhom ốm nhách.Trung, Triều có một người con gái đang đi du học ở Mỹ. Cô bé thật may mắn được vợ chồng Nghĩa giúp đỡ hết mình. Vẫn có những tình bạn bền vững mãi với thời gian. Vợ chồng Nghĩa Phong qua bên này chịu khó lắm, giờ là một trong những gia đình thành công, nổi tiếng trong cộng đồng nhưng tính tình vẫn dễ thương như xưa.
Buổi trưa, nhỏ Mơ tới, con bé nhỏ xíu mà dám lái xe ở Thành phố Sài Gòn này làm mình phục sát đất. Nhưng khi nó đòi chở mình bằng xe gắn máy thì mình chào thua từ chối không thể để thân hình ốm yếu của nó phải “ lai” bao gạo chỉ xanh này nên đề nghị đi Taxi. Đến thăm Cô Lăng, người giúp việc nói cô vừa đi ngủ. Biết cô bệnh nên tụi minh kéo nhau đi ăn. Mơ dẫn vào một quán bề thế lắm. Bảo ăn cho biết. Đúng là ăn cho biết thật, vừa mắc, vừa dở. Ăn xong hai đứa lóc cóc đi thăm cô Thu Cúc. Thật tiếc Cô vừa về Đà Lạt dự Lễ Kỷ niệm Năm mươi lăm năm ngày Thành lập trường Bùi Thị Xuân. May mà còn có Thầy ở nhà. Thầy là Giảng sư Đại Học ở đây Thầy Hoàng Thạch Thiết Người lịch sự, cởi mở. Thầy trò nói chuyện thật vui, luôn nhắc mình sau khi thăm khắp nơi , về lại Sài Gòn nhớ ghé lại thăm Cô. Mình không hứa chắc nhưng hứa sẽ cố gắng.
Rời nhà Thầy , trở lại thăm Cô Lăng. Cô thật vui khi gặp lại học trò cũ của mình. Căn bịnh nan y làm cô xanh xao, gầy ốm nhưng cô vẫn cố vui, vẫn lạc quan. Nhắc nhở lại kỷ niệm nơi mái trường xưa. Bàn về ngày BTX hội ngộ sắp tới ở nhà Cô. Nếu nhìn bề ngoài của Cô lúc nào cũng cười nói luôn miệng đâu ai biết cô vướng phải căn bệnh hiểm nghèo như vậy. Mình phục Cô quá. Cô can đảm vô cùng khi cố chịu đựng cơn đau. Cô phải thường xuyên qua Singapore trị liệu. Cô ơi ráng bảo trọng. Cầu xin cho Cô qua khỏi cơn bệnh ngặt nghèo này. Em thương Cô lắm nhưng làm sao chia sẻ được với Cô những nỗi đau Cô đang gánh chịu đây. Cầu xin ơn trên cho Cô mau khỏe lại.
Tụi mình về sớm để Cô nghỉ ngơi, sau đó, đi náo loạn Anh Sáu. Giả giọng, lấy tóc che gần hết khuôn mặt hỏi có nhận ra mình không. Anh tỉnh bơ gõ vào đầu mình “ Vẫn phá phách như xưa....Làm sao mà không nhận ra được ”Anh vẫn trẻ nhiều nếu so với số tuổi . Cười vui thoải mái chọc anh, chớ ngày xưa nào dám... Giờ lằn ranh giữa Thầy trò đã gần lại. Đã có thể trò chuyện như bạn bè, như anh em. Giá như ngày xưa là hiện tại thì mình sẽ ra sao với “ tình trong như đã…”. Lại một thoáng hương xưa! …
Trời chuyển mưa…Đáng lý phải “ Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách…” nhưng ở đây Anh Sáu đuổi hai đứa như đuổi tà. Anh sợ mưa làm “ ướt áo em yêu’’chăng? Hai đứa ra đường đón xe, cười rũ rượi. Vui như chưa bao giờ được vui như thế. Nhỏ Mơ đoán già, đoán non, có lẽ anh Sáu cảm động quá…luống cuống, lúng túng khi hai đứa thẳng tay đàn áp, sợ thua hai con nhỏ nên lo đuổi đi sớm…và biết đâu anh quá “ xúc động” khi lâu quá mới gặp lại người xưa. Cũng có thể lắm chứ sao?
Buổi tối
Đi thăm Anh Luật và chị Kim . Anh thật cởi mở dễ thương, có tình, có nghiã chứ không như những ông cán khác. Chị săn sóc anh hết mình. Đúng là một người vợ hết lòng với chồng con, thương yêu chăm sóc không quản ngại. Mình nghĩ anh đau lâu lắm rồi thì phải. Anh bị bịnh tiểu đường. Giờ lại mới mổ tim.Trông anh thật xanh xao nhưng luôn lạc quan, tin tưởng. Anh còn bày cho mình cách tập thể dục để giữ cân bằng cho cơ thể. Chị đang làm cho một công ty Đại Hàn. Rất may là công ty mướn nhà chị để làm việc nên chị vừa có thể làm việc, vừa gần gũi chồng để trông chừng. Chừng một vài tháng nữa Bằng, con Anh chị sẽ qua Mỹ du học. Chị có vẻ lo lắm. Tụi mình hứa với chị sẽ thường xuyên gọi, động viên thằng bé. Sống ở Sài Gòn, lại sinh trong một gia đình giàu có mà Bằng lại ngoan ngoãn, chí thú học hành, không ăn chơi phá phách như những con cáí những cán bộ có tiền khác. Cũng mừng cho anh chị.
Nói chuyện với anh khá lâu, anh hối chị dẫn tụi mình đi ăn tối. “ Quán Ngon ” buổi tối đông nghẹt người, dễ chừng cả mấy trăm khách hàng. Phải chờ một lúc mới có chỗ ngồi. Việt , Mỹ , Tây ba lô ngồi chật ních. Người tiếp viên dẫn vào bàn ngồi. Mình và chị Kim làm một vòng quanh quán tìm món ăn để gọi. Nhìn món nào cũng hấp dẫn hết. Mùi thịt nướng, mỡ hành, gà quay, riêu ốc… bay lên ngào ngạt. Tụi mình quay lại chỗ ngồi để cho My, Thy đi một vòng lựa món ăn tiếp. Mình nghĩ đây là quán làm theo dạng Quốc doanh xưa. Mỗi chủ nhân chịu trách nhiệm về món ăn của mình. Khi có người order. Họ làm ngay tại chỗ. Người tiếp viên trực tiếp nhận thực đơn và mang lại bàn cho khách. Kiểu làm này thật nhanh chóng nên tụi mình không phải đợi lâu. Trong lúc chờ thức ăn mang lại , tụi mình ngồi nhìn bao quát. Tây balô có vẻ rất sành ăn, dùng đũa thuần thục như dân mình. Vừa ăn vừa líu lo trò chuyện. Nhìn họ điệu nghệ lấy rau sống, gói bánh xèo chấm vào chén nước mắm ăn một cách ngon lành… Mình chợt mỉm cười thán phục. Quả thật nhập gia tùy tục. “ Bạn có thấy ăn bốc cũng tuyệt vời lắm chứ?” Chỉ nghĩ vậy thôi chứ đâu dám hỏi. Tối nay tụi mình chọn những món ăn quen thuộc mà ngày xưa tụi mình vẫn thích ăn. Nghêu, ốc…chấm mắm gừng. Bánh khọt chấm mắm nêm. Bánh tôm, chạo tôm, bánh bèo, chả giò. Sau đó còn gọi thêm bún riêu, mì Quảng…Mỗi thứ ăn một ít. . và hình như món nào cũng ngon cả…Hy vọng mọi người cũng có cảm nghĩ như mình khi vào quán “ Ngon” này. Tối về, chắc phải gọi các con khoe đã được dự một buổi tối thật tuyệt.
Ngày tháng …
Sáng thức dậy sớm, ra balcon ngắm xe qua lại. Sàigòn thức vội, hối hả chạy đua với thời gian, với cuộc sống…Trời hôm nay nóng hơn mọi hôm, hy vọng sẽ có một cơn mưa cho đỡ nóng...nhưng dù mưa hay không thì mười hai giờ trưa nay tụi mình cũng lên máy bay ra Đà Nẵng.
( còn tiếp... )
Forget me not Dalat