Thursday, December 25, 2008

Wednesday, December 3, 2008

Ngày về

NGÀY VỀ

Mình đã trở về Đàlạt sau gần hai mươi năm xa cách. Đàlạt đón mình trong cái lạnh sắt se của những ngày cuối Đông. Bạn bè đón mình trong vòng tay ấm áp thân tình. Đàlạt đổi thay thật nhiều… Nhà cửa mọc lên san sát vô trật tự… Người đông đúc hơn.. Đồi núi như thu hẹp lại…Chỉ có cây cỏ, lá hoa cuả Đà lạt vẫn cho mình cảm giác thân yêu như ngày nào. Con đường đèo quanh co từ đèo Prenn về phố vẫn vươn cao những hàng thông xanh ngát. Ôi! Con đường ngày xưa mình lên xuống mỗi tuần Tùng Nghĩa - Đàlạt !. Mình nhớ từng khúc quanh, từng bụi lau, bụi cỏ bên đường… Hạnh phúc biết bao mình lại được nghe tiếng thông rì rào, thông reo vi vu trong gió...lời gọi mời thương yêu …yêu rừng xanh, mây trắng… Pongour ngày mình trở lại. Dòng thác bạc vẫn réo gọi từ xa… tung bọt trắng xóa cả một vùng núi bao la hùng vĩ… rồi Suối bạc, Suối vàng , Suối tiên, Suối Tía …Thiên nhiên vẫn xinh đẹp, dễ thương, tuyệt vời…. Một buổi sáng tinh mơ, trên con đường từ Trạm Hành về Phan Rang. Không dằn lòng trước thiên nhiên quá quyến rũ .. Mình đã nằn nì người tài xế dừng xe trên đoạn đèo Ngoạn Mục. Cả rừng thông xanh ẩn mình trong sương mù ban sáng…Sương mây hoà lẫn, huyễn hoặc như bồng lai tiên cảnh…Dã quỳ vàng ẩn hiện trên những sườn đèo, nhấp nhô dưới những lòng thung xa …Mình đã ngẩn ngơ xúc động, chất ngất niềm thương yêu tự hào về một quê hương vô vàn nên thơ: Đà lạt của mình… Vâng, Nơi đây Đalạt vẫn y nguyên là Đàlạt xưa, lãng đãng mây, sương mờ nhạt, lạnh sắt se… “Thành phố buồn lắm tơ vương…” Tơ vương năm xưa còn vương vấn đến bây giờ. Thành phố cưu mang mình cả một thời niên thiếu. Thành phố chứng kiến ngày mình lớn khôn trưởng thành…cho mình thật nhiều yêu thương mật ngọt…Đàlạt của mình vẫn còn đó với thác cao, lũng sâu , với thông reo, với dã quỳ , với một ít sương mờ ban sáng…và còn nữa, ngôi trường ngói đỏ với biết bao nỗi vui buồn của ngày xưa thân ái có nhiều đổi thay, nhưng sao ngày về vẫn mang đến cho mình cái cảm giác thân thương như chưa xa trường lâu lắm ...Đứng lặng yên nhìn trường cũ, bao nỗi nhớ ùa về khuấy động buồng tim. Trường mình đây! Lớp mình đây! Cô, Thầy, bạn bè thân mến năm xưa giờ ở phương nào? Người đi? Kẻ ở? Buồn đến xót xa!..Nhưng có lẽ không có nỗi xót xa nào bằng khi trở lại căn nhà cũ. Cái cảm giác mất mát lớn lao làm lòng chùng xuống. Còn đâu cái thoáng đạt tự do của ngày xưa. Nhà, vườn tược rộng thênh thang, giờ người mới rào kín bịt bùng. Lặng yên nhìn rào bìm bịp che kín khoảng bờ rào bên hông nhà, chợt nhớ vô cùng ông anh cả . Anh đã đi xin giống hoa bìm màu xanh, tím mang về ươm giống, trồng một giàn hoa tím đẹp biết bao nhiêu. Qua bao năm tháng hoa vẫn còn, còn lan nhanh, mọc che kín cả ngôi nhà vẫn không có ai chăm sóc, cắt tỉa. Tội nghiệp giàn hoa của anh!. Tội nghiệp căn nhà xưa của mình giờ hoang vắng gần như vô chủ. Tội nghiệp cho ta lần trở về thăm lại nhà xưa chỉ biết đứng ngoài nhìn vào...rồi để nước mắt rơi rơi...
Mình đã trở về đây mặc cho bạn bè ta oán, thông báo trước : “ Mày sẽ thất vọng về Đàlạt ngày nay nhỏ ạ.” Mình biết cái xót xa của người Đàlạt khi nhìn thấy có những đổi thay với chiều hướng đi xuống… Đàlạt bị “ đô thị hoá” quá nhiều . Đàlạt hết thơ, hết mộng như xưa…và thật nhiều thật nhiều cái làm đau lòng người Đàlạt…Dù Đàlạt có đổi thay nhiều… Dù “ em ” không còn dáng nét xưa nhưng trong ta em vẫn luôn hiện hữu, vẫn đẹp dịu dàng… Những người Đàlạt mà mình yêu vẫn hoài hoài trong nỗi nhớ... Thành phố thân thương ấy vẫn ngập đầy trong ngăn tim bé nhỏ của mình. Mình muốn nói với Đàlạt hằng trăm ngàn lần rằng mình yêu em lắm. Yêu vô cùng Đàlạt của ta ơi….
Forget Me Not Dalat