Sunday, September 30, 2007


NỤ XUÂN

Sáng hôm nay trời bỗng dưng trở lạnh
Gío núi về se sắt bờ môi
Thu đã đến rồi . Anh có biết ?
Vir gi nia vào thu buồn da diết .
Em lại càng buồn vì cách xa anh
Xa cách anh hơn nửa quả địa cầu
Bằng triệu triệu đường chim bay
Anh có biết nỗi buồn nào em mang không hở ?
Em buồn như thu về , lá thay áo mới
Màu áo thu vàng , màu báo hiệu chia ly
Lá sẽ rời xa , cành trơ buồn bã .
Cây sẽ cô đơn suốt một đông dài
Rồi mòn mõi đợi chờ Xuân đến .
Anh yêu ơi . Có bao gìơ anh biết ?
Em vẫn yêu muà thu
Mùa của lá vàng
Mùa của chia ly .
Nhưng có chia xa , có khổ đau
Khi gặp lại mới càng thêm hạnh phúc
Em nghĩ ngày ta gặp lại
Nụ cười anh sẽ ấm áp hơn .
và vòng ôm của anh sẽ... chặt hơn anh nhỉ ?
Hứa với em đi anh .Anh sẽ đợi .
Đợi chờ em về như cây khô đợi lá .
Những nụ lá mùa xuân mượt mà , mơn mởn .
Những nụ tin yêu nở rộ trong lòng .
Em vẫn yêu anh

Dù vạn vật đổi thay
Dù bốn mùa biến chuyển
Thu đến , Thu sẽ đi
Đông tàn , Xuân lại đến
Em vẫn mãi hoài yêu chỉ mình anh.
Em sẽ trở về
Vâng , em sẽ trở về vào mùa Xuân mới .
Sẽ cùng anh hát lại bản tình ca .
Bài hát dấu yêu mà ngày xưa anh vẫn thích .
Bài ca “ Chung thủy ” đó anh yêu.
“ Em vẫn chờ khi nào anh về ...
Dù cho bao năm , bao tháng lê thê..”
Forget Me not Dalat

Thursday, September 27, 2007

Các bạn thân mến ơi,

Có bao giờ bạn chợt thấy lòng chùng xuống, cảm thấy nhớ mông lung, nhớ nhà…nhớ bạn … nhớ người yêu hoặc …thấy nhớ một nơi chốn nào đó? Một thành phố nơi bạn sinh ra, nơi bạn trưởng thành ?…hay có thể là một thành phố chỉ một lần bạn ghé thăm, chỉ tạm dứng chân trong một khoảng thời gian nào đó nhưng với bạn biết bao gắn bó, biết mấy thân yêu…
Sàigòn ồn ào, sôi động , chằng chịt những con đường, những con đướng đầy ắp kỷ niệm…Thành phố đã mất tên nhưng tự mãi trong ta Sài gòn vẫn ngọt ngào trong nỗi nhớ…Cái tên “ Sai Gòn” vẫn mãi mãi là tên khi ta nói về “ Em ”.
Nha trang, Cam ranh biển sóng dạt dào, sóng trùng dương dịu dàng ôm bớ biển rộng, xanh mát những hàng dương …
Đàlạt với ngàn thông bao la, suối reo chim hót, đồi núi chập chùng…Thành phố đẹp như mơ với sương mù vương vấn…
Huế mộng mơ với dòng Hương giang lờ lững, với Thiên mụ sáng mõ chiều chuông, với đền đài lăng tẩm uy nghi của một thới hoàng kim xưa cũ…
Hà nội, Thăng long xưa …đất ngàn năm văn vật …vùng đất “ để nhớ, để thương” cho biết bao người ngày xưa đã bỏ Hànội ra đi…
Pleiku, Kontum, Ban mê..bụi đỏ …những thành phố Tây nguyên “ đi năm phút đã về chốn cũ ”…những thành phố bé nhỏ nhưng mang đậm tình người…
Và còn nhiều, thật nhiều....Những thành phố dịu dàng bên dòng Cửu long đậm phù sa với ngưới dân hiền hòa đôn hậu. Những thành phố miền trung đất khô cằn sỏi đá …Những hòn, những đảo hay những thành phố nào đó trong đất tạm dung ở Thái, ở Phi, Indo, Mã lai…hay …chính nơi đây : vùng đất mà bạn đã chọn là quê hương mới…
Xin mời các bạn hãy cùng ĐẤT QUÊ đến thăm những thành phố thân yêu, nơi đó đã để lại cho chúng ta những kỷ niệm có thể đắng cay, có thể ngọt ngào…. hoặc chất ngất thương yêu....mà thời gian vẫn không làm phai nhạt …..

Wednesday, September 26, 2007


Viet Ngan

VIẾT NGẮN

Vân sinh vào mùa thu. Mùa của lá vàng, của gió heo may… Trong nhà, chỉ có Vân sinh vào mùa này. Chị Thảo bảo: Con gái sinh vào mùa Thu yếu đuối lắm, hay buồn vu vơ. Tính tình ướt át, hay khóc , lãng đãng mơ màng như mây mùa thu. Vân nghĩ , Vân nào phải vậy đâu? Mình mà ướt át, yếu đuối sao? Tụi bạn thường bảo: “Con Vân tính tình như con trai, thiếu dịu dàng , thiếu nữ tính ”. Nhiều đứa còn gọi Vân là “ tom boy ”... Vân lộp chộp trong mọi vấn đề. Ăn nhanh, đi vội …chả bao giờ biết điểm trang, dù sinh nhật năm này Vân đúng mười sáu tuổi.
Những cơn mưa mùa thu đến nhanh và đi thật vội . Cám ơn đất trời. Cảm ơn mưa thu đã làm khí trời mát mẻ, dễ chịu… khác hẳn thời tiết nóng kinh người của những ngày nắng hạ. Buổi sáng đi đến trường,Vân đã phải khoác thêm chiếc áo lạnh. Gió nhè nhẹ thổi tóc bay bay. Trời không cao, mây không xanh lắm …lãng đãng những cụm mây trắng như bông gòn bềnh bồng trôi trên bầu trời xam xám. Ô kìa, một vài chiếc lá nhẹ nhàng lìa cành, vờn bay trong gió thu sang. Dõi theo những chiếc lá vàng tan tác bay trong gió. Vân chợt thấy lòng buồn nao nao. Nỗi buồn nào đó thật vô duyên cớ …Có lẽ, lời chị Thảo nói đúng. Con gái sinh vào mùa thu hay buồn, hay khóc, hay…. Nhưng rồi Vân lại nghĩ: Tuổi nào chả có lúc vẩn vơ, mong nhớ … chả có lúc lãng mạn mơ màng. Đâu cứ gì phải sinh vào mùa thu mới nhiều tình cảm?
Vân đạp nhẹ lên những phiến lá vàng, lắng nghe tiếng lá xào xạc dưới chân . Đi trong nắng thu tưởng như mình hòa tan trong nắng , trong thiên nhiên nên thơ. Tự dưng Vân cảm thấy yêu mùa thu chi lạ. Vân cảm nhận được cái dịu dàng, mênh mang sương khói… do thu mang lại…Bước nhanh trong nắng thu, Vân thoáng vui khi nghĩ đến Sinh, cậu con trai hàng xóm ngày nào đã dời nhà qua Canada trong mùa thu trước. Anh chàng đang tập làm thơ. Bài thơ đầu tiên viết tặng nàng là bài thơ mùa thu thật dễ thương, Sinh viết:
Em hỡi mùa thu mây không cao. Mây trắng mười phương, em phương nào?
Anh đan cánh gió tìm phương ấy.
Xây hết cho em, mộng ngọt ngào.
Anh thật khéo nói. Nếu người con gái trong thơ của anh là Vân. Cứ gởi cho Vân những mộng ngọt ngào anh gom lại nghe anh. Vân yêu mùa thu …và sẽ yêu mùa thu hơn nữa vì trong thơ thu của anh, có một nàng thơ. Có phải nàng thơ ấy là em không hở? “ Dị chết” Mẹ vẫn thường chọc quê khi em “ ta đây ”vậy đó. Chỉ nói vậy thôi chứ Vân không nghĩ xa xôi đâu. Vân yêu mùa thu , chỉ đơn thuần là yêu thu thôi nhé… Vân yêu những giọt mưa thu. Vân yêu những cơn gió muà thu . Yêu nắng dịu dàng mơn man khi muà thu đến…Chỉ vậy thôi. Chưa có người thơ nào làm Vân nhung nhớ. Cảm ơn đất trời đã mang đến cho Vân, cho chúng ta những mùa thu tuyệt đẹp…Đó là phần thưởng thật tuyệt vời mà thiên nhiên đã dành cho chúng ta phải không các bạn?
Forget Me Not Dalat ( viết cho Vân )