CÔ GÁI ĐIÊN TRÊN ĐÈO
NGOẠN MỤC
Ngày, tháng, năm
Em yêu dấu,
Anh vừa được gởi đi ḥọc một khóa đặc biệt tại Trung Tâm
Huấn Luyện Dục Mỹ. Tha lỗi cho anh đã không báo cho em biết anh
tham dự khóa huấn luyện này. Hơn một tháng không có thư anh. Em có
nhớ, có mong không hở? Riêng anh, nhớ em vô cùng. Qua một tháng học, anh được
phép ra phố. Đón xe ra Nha Trang, anh được thăm thành phố biển mà
anh ước ao được viếng. Thành phố mà
người yêu của anh luôn thương nhớ, luôn nhắc đến ... Ngồi trên mỏm đá
có dấu in bàn tay năm ngón. Anh tìm kiếm xem có tên em khắc trên đó
trong những lần em đi picnic với bạn bè không ? Em yêu ơi, anh đã thấy
rồi … Tên em ngắn gọn, bắt đầu bằng mẫu tự đầu A. Ai và dấu
sắc. Tên em dễ thương, dễ yêu như cái nghĩa của chữ này. Ái là yêu .
Nói theo tiếng tàu “ Ngộ ái nị”. Anh yêu em … Vâng anh yêu em lắm. Yêu
cái tên dịu dàng của em, Yêu dáng vẻ nhu mì, xinh xắn của em, yêu cái
hồn nhiên thơ dại của em … Anh yêu em nhiều thật nhiều em ơi … Từ mỏm đá này, nhìn ra xa … Đại dương mênh
mông quá. Anh mơ ước là cánh chim hải âu nương theo gió bay đến bên
em, ôm em trong vòng tay và thủ thỉ: “Ừ, em nói đúng. Biển của em đẹp vô cùng … Ái ạ.” Anh đã ngồi yên lặng hàng giờ ngắm những những con sóng
vỗ vào bờ tung bọt trắng xóa … Anh đã nằm yên nghe biển thầm thì.
Biển của em dịu dàng vỗ về ru anh vào giấc ngủ … Em yêu, anh còn
đến xóm Phương Sài đi vòng vòng để tưởng tượng đến những sáng
em ra ngôi chợ nhỏ ăn hàng. Em đạp xe thật nhanh đến trường bằng chiếc
xe dàn kiểu đàn ông,“ em thật ngầu ”cỡ nào như lời em kể. Rồi anh
tìm đến ngôi trường nữ, nhìn các nữ sinh trong những chiếc áo trắng
xinh xinh trong giờ tan học, e ấp khi thấy anh, màu áo hoa rừng lạc về
thành phố, hẳn lại tưởng anh đang trồng cây si cô nào. Không! Cây si của
anh đã bỏ biển lên rừng … Anh nhớ nàng nên tìm đến đây trong giờ tan
trường, tưởng như có nàng đang đứng chờ anh đến đón. Anh của em thật lãng mạn phải không em ?
Mãi chiều tối anh mới trở về quân trường. Nếu không có gì trở ngại
anh sẽ bay lên Đà Lạt thăm em. Nhỏ ơi, có một món qùa đặc biệt dành
cho em nhưng anh không bật mí đâu nhé!
Em yêu nhớ,
Thật thiếu
sót khi thư cho em mà anh không nói gì đến quân trường anh đang thụ
huấn phải không ? Anh đã học qua một tháng. Khoá học có cả thảy bốn mươi hai ngày. Vậy là
chỉ còn trên mười ngày nữa là anh sẽ mãn khóa. Vui quá anh lại
gặp em, bỏ qua những ngày thương nhớ. Những ngày đầu mới đến, anh như sắp
phải điên lên vì khí hậu khắc nghiệt ở nơi này. Trung tâm huấn luyện
Dục Mỹ nằm ngay tại Dục Mỹ, Quận Ninh Hòa. Dục Mỹ nằm trong một thung lũng bao
bọc bởi núi Đeo, dãy núi vùng suối Trầu, Bạch Mã … núi Chư Dung … Vì nằm dưới một
thung lũng nên mùa hè ở đây nóng vô cùng ... Với cái nắng cháy
da, thiêu đốt ấy. Anh và các bạn biến thành bà con của chú Bảy Chà
Hynos hết rồi em ơi. Bọn anh gọi Trung tâm HLDM là Trung tâm
tàn phá sắc đẹp quả không sai em há ? Trung tâm có nhiệm vụ huấn
luyện tân binh bổ xung cho các tiểu đoàn. Thường khi các tiểu
đoàn bị tổn thất nặng phải về đây để thêm quân số và huấn luyện
cán bộ lại. Ở đây, có các khoa Huấn luyện căn bản, vũ khí, chiến
thuật và hai khoá đặc biệt là “Rừng Núi Sình Lầy” và “Viễn
thám”. Anh của em đang theo học khoá “RNSL” đó em. Khóa học này được nhái theo khóa Ranger
của Mỹ ở
Những ngày
được huấn luyện ở đây bọn anh còn cực hơn những ngày học tập ở quân trường. Ngay ngày đầu tiên, anh
và cán bộ cùng khóa đã được Sĩ Quan cán bộ tặng cho một màn hít
đất tập thể … Nghĩ lại còn buồn cười. Nhỏ nhớ không, chuyến lên
Đà Lạt trước, anh đã năn
nỉ xin em tấm hình chụp của em ở tiệm Mỹ Dung. Tấm chân dung của
em với khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, đôi mắt to, đen lánh và … mái tóc em. Ôi mái tóc
dài, xõa ngang bờ vai … Anh mê mái tóc của em … mượt mà đen nhánh. Anh
giữ kỹ “cô bé’’ trong bóp. Em theo anh qua núi đồi, thung lũng. Em
theo anh qua khắp nẻo quân hành … Rồi một ngày đẹp trời em cũng về
đây tham dự khóa học cùng anh … và chính vì thế có dịp cho tụi anh
phải cười rơi nước mắt. Buổi sáng đầu tiên anh thức dậy hơi trễ
bởi chưa quen với khí hậu nơi này, cả đêm trước anh trằn trọc
không ngủ được. Trước khi chạy đến xếp hàng điểm danh, anh vẫn không
quên mang cô bé đặt vào trong túi áo mình, em là bùa hộ mệnh của anh ấy mà.
Vội vàng, hấp tấp … một bên giày của anh chưa buộc chặt … Anh cúi
xuống sửa lại dây giày. Em không chịu ngồi yên trong túi áo nhảy ào
ra. Chúa ơi! Một cơn gió thật
hiếm hoi ở quân trường nóng cháy này đưa em bay bỗng. Dĩ nhiên anh chạy theo chụp lại em. Nhưng
cũng nhanh như chớp trong hàng quân đã chuyền hình em đi thật lẹ. “Đào
thằng T “ngon” thật tụi mày ơi. “ Lá bùa của anh đã gặp khắc tinh
”. Tất cả bọn anh vừa phải hít đất vừa ca bài “Xuất Quân” .Mệt đến bở hơi tai. Từ đấy
chàng Sĩ Quan Huấn Luyện được tụi anh đặt cho biệt danh
là “Chiến Sĩ Xuất Quân” và cái tên ấy đi theo ổng suốt khóa học
em ạ.
Em yêu,
Nhớ em nhiều! Mong gặp em từng giờ, từng phút.
Cọp của em.
Ngày, tháng, năm ….
Mình e lệ rụt rè theo Trí bước vào Cà phê Tùng, bấu tay anh mình
nói nho nhỏ
- Anh
à … Mình ngồi ở trên lầu nghe anh.
Trí chọn một bàn sát ban công, ngồi ở đây có thể nhìn xuống đường
ngắm người qua kẻ lại. Anh gọi cho mình một ly sữa đậu nành và cho
anh một tách cà phê phin. Sáng thứ hai nên thưa khách. Mỹ, con gái Bác
Tùng bưng cà phê ra. Khi thấy mình
ngồi bên Trí, Mỹ mỉm cười nheo mắt như ngầm bảo “Em biết chị rồi
nha, cúp cua đi với bồ phải không?” Mình là bạn thân của Phương, chị
Mỹ. Hai đứa cùng học chung từ Trung học. Đã cằn nhằn Trí đừng vào
đây, gặp chị em Phương kỳ lắm nhưng chàng nào nghe, bảo là mê cà phê
Tùng nhất. Mình biết ngày mai vào lớp thế nào
cũng bị bạn bè lục vấn bởi sự xuất hiện của màu áo hoa rừng nhưng
yêu chàng, mình phải chiều người yêu
- Bao giờ anh đi? Mình nhẹ
nhàng hỏi
- Ngày mai trên chuyến xe đò sớm nhất
-
Sao anh đi nhanh vậy?
Thời gian dành cho em thật ít. Ghét anh quá đi!
- Liều lên thăm em chứ anh đâu có ngày phép nào. Mai mốt anh đền
lại cho …
Buồn quá, mình rưng rưng nước mắt, nghĩ đến mai này người lại rời
xa, anh miệt mài giữa hiểm nguy … đạn bom rình rập … Đường anh đi gian
truân, sóng gió quá … Mình lo, mình buồn, mình sợ hãi
nhưng làm sao ta chia sẻ cùng anh những gian nguy bao quanh anh đây
hở? Gặp được anh ngày nào, giờ nào, giây phút nào là mình đã vui
với những phút giây ngắn ngủi ấy …
- Em đang nghĩ gì vậy há em?
- Đang nghĩ về anh.
- Anh đang ở bên em mà.
-
Nghĩ đến lúc anh rời xa em. Anh đi cả nhiều tháng không về. Em mỏi
mòn trông ngóng …
- Có xa, mình mới quý những giây phút bên nhau em ạ.
Trí cúi xuống hôn nhẹ lên trán mình. Cả hai yên lặng bên nhau. Không ai
buồn đứng lên rời xa khung cảnh êm đềm này. Những tình khúc buồn nhẹ
nhàng, êm êm đưa mình vào mộng. Giấc mộng đoàn viên, ngày anh trở về
bình yên sau cuộc chiến … ngày hoa nắng xôn xao có mình bên anh. Hạnh phúc nở hoa kết trái…
Trí đến rồi đi, vội vàng … Ngày về Phố Núi anh trao tặng mình một chú chó con
bằng bông thật dễ thương. Anh đặt tên là “cu Cún ” Đưa nhanh vật tặng, anh bảo: “để nhớ anh”. Mình đã bật cười chọc anh “Vậy, em
gọi anh là “cu Cún” nhá.”
Trí
đi rồi … Mình buồn quá. Thà anh đừng về, cho mình đỡ quắt quay. Thà
mình đừng gặp, đừng yêu anh thì có đâu quay quắt nhớ? Chú cún bỗng
nhiên được mình cưng nhất. Mỗi tối trước khi đi ngủ mình không quên mi
nhẹ lên đôi mắt nâu quyến rũ của cún “Ngủ đi anh. Ngủ đi người yêu
dấu.”
Trí trở vể đơn vị cả tuần, đến giờ mình mới nhận được lá thư khi
anh còn học ở Dục Mỹ, đọc thơ càng nhớ anh hơn. Thơ anh viết :
Ngày,
tháng, năm …
Anh của em vừa trải qua một lớp huấn luyện căn bản, chạy bộ, tác
chiến số ba không vải lều, cọc lều, mền. Trong ba lô mỗi người
có một thùng đạn đại
liên, đã gắn lại, không bỏ đạn ra ngoài. Ngày đầu bọn anh chạy hai cây số.
Ngày thứ nhì chạy liên tiếp bốn cây số. Vào ngày sau cùng, xe chở
tụi anh xuống Ninh Hòa thả tụi anh ở đó. Từ Ninh Hòa tụi anh phải
chạy bộ về trên đoạn đường mười hai cây số với ba lô trên vai, súng
cầm tay … Em của anh thấy cọp của em “gồ ghề” không hở? Qua lớp chạy
bộ, tụi anh được học tiếp khóa Sình. Căn cứ Sình ở Đèo Rọ Tượng.
Ngày chuyển trại, bọn anh phải đi bộ từ căn cứ Sình về căn cứ Núi
ở gần Suối Trâu. Đi bộ từ sáng sớm đến gần tối mới đến căn cứ
Núi. Qua hết căn cứ Núi là căn cứ Rừng ở chân núi Chư Dung, cuối
cùng về Dục Mỹ ̃… Về
Dục Mỹ là kể như anh đã hoàn thành xong khóa học. Em biết không tụi
anh sẽ được cấp giấy mãn khóa khi hoàn thành khóa học và kết hợp
trong thời gian này anh không được khai bệnh, nghỉ một ngày cũng không
được đâu em. Anh nào có bồ hoặc người nhà đến thăm cũng bù trớt …
Chậc! May mà em ở Đà Lạt chứ em đang ở Nha Trang. Nhớ em quá
anh năn nỉ em vào thăm chắc anh cũng không được cấp bằng tốt nghiệp phải không? Em
ơi. Ngày mai anh mãn khoá rồi … Buổi lễ mãn khóa sẽ tổ chức vào
sáng tinh mơ, để sau đó tụi anh được chở ra Nha Trang rồi trở về đơn vị. Thật sự anh không có
thời gian để đến thăm em nhưng….Nỗi nhớ em ray rức quá !. Đời lính
rày đây mai đó … Anh không có nhiều cơ hội chọn lựa. Anh sẽ gắng bay
đến thăm em dù chỉ gặp em một vài giây vài phút cũng được. Chờ anh
nhé em yêu. Nói vậy chứ anh không chắc đâu em. Đến với em, nếu chẳng
đặng đừng bị em mê hoặc anh sẽ ở mãi không về … Anh sẽ bị kỷ luật
đó … Lại doạ em rồi … Anh sẽ cố gắng về thăm em. Đợi anh nghe nhỏ!
Thơ anh viết lung tung, mình đọc với niềm yêu nhớ … Nhớ vô cùng
Cún biết không?
Ngày, tháng, năm …
Ngày tháng thật dài, vắng xa người rồi … em vô cùng buồn khổ.
Cuộc sống này còn lại những gì cho em ngoài nỗi nhớ rả rời … Yêu
anh, yêu lính là em chấp nhận nỗi nhớ thương xa cách và bây giờ là
vĩnh viễn chia ly … Không! Em không
muốn tin nhưng vẫn là sự thật. Sự thật bóp nát tin em, xoáy mòn cơ
thể em. Anh bảo mạng anh lớn lắm. Anh sẽ bình yên mỗi lần đụng trận
với quân thù. Anh của em sẽ trở về bên em, vĩnh viễn trong vòng tay
thương yêu của em. Sao định mệnh nghiệt ngã cho anh đi mãi không về. Cho
em chưa mặc áo cô dâu đã trở thành góa phụ. Ngày cưới của mình định
xong, áo cưới em đã may xong, chỉ còn đợi anh về … Sao anh không về
với em trong ngày hoa nắng ngập trời, về xúng xính trong
chiếc áo thụng xanh của ngày vui làm chú rể mà anh lại trở về trong
chiếc áo quan lạnh giá, phủ quân kỳ … Em hãi sợ hòm gỗ cài hoa … Em
hãi sợ tiếng kèn truy điệu. Em ghê sợ tiếng đất đá lục cục che
phủ xác thân anh. Em quắt quay với tiếng khóc than ai oán của mẹ, vẻ
tỉnh lặng không cùng của ba. Ba một đời thương yêu anh. Mẹ tảo tần
nuôi anh khôn lớn. Từ nhỏ anh ốm đau bệnh hoạn, mẹ một tay săn sóc
nuôi con. Anh lớn lên thành danh đỗ đạt. Mẹ chỉ mong anh có một cuộc
sống bình thường, làm một công chức, một thầy giáo an phận sáng vác
ô đi tối vác về … nhưng anh nào muốn. Là người con độc nhất anh có
đủ điều kiện hoãn dịch vì lý do gia cảnh nhưng mẹ bảo anh không muốn
sống thẹn với mình. Anh muốn vẫy vùng ngang dọc, muốn thực hiện
nghiã vụ làm trai trong thời chiến. Chính vì vậy em yêu anh, yêu vẻ
oai hùng của anh lính chiến, yêu sự can đảm vô song, yêu sự quên mình
của người yêu dấu. Em yêu anh. Em thương anh. Em không muốn mất anh. Em
muốn gào thét to cho anh hiểu, cho anh trở về bên em …nhưng sao anh vẫn
yên lặng. Anh nằm xuống xuôi tay nhắm mắt. Anh ngủ yên trong nắm mộ sâu
… Em sẽ đời đời không nghe nữa tiếng anh yêu. Em sẽ đời đời không được
ngắm anh oai hùng trong màu áo trận … màu áo rằn ri nhớ đời, màu mũ
nâu em thương em mến. Trí ơi … Em đã mất anh thật rồi … đời đời ...
miên viễn … Em nhớ anh quá anh ơi … Giờ này bên em chỉ còn chú cún.
Chú “cún ”của em ơi, người yêu dấu ơi …
Đội tuần tra đã gặp người con gái gần như mê man trên đoạn đường
đầu đèo Ngoạn Mục. Những tháng ngày gần đây đội xe tải thường thấy
trên con đường đèo này một người con gái mặc chiếo áo cưới cũ, lem
luốc … đi lửng thửng trên đường, trong tay ôm khư khư một chìếc hộp gỗ
và một con chó bông cũ kỹ. Người ta bảo cô ta điên, kiểu điên hiền không phá phách
la hét. Sau khi kiểm tra sức khỏe cô gái được mang đến Trung Tâm Xã
Hội, nơi tập trung những người bị bệnh tâm thần không có thân nhân coi
sóc ... Người con gái tôi gặp hôm nay ngồi bên song cửa, tay vẫn ôm con
chó bông và chiếc hộp. Người Quản lý cho biết đó là những lá thư
tình và những dòng nhật ký thấm đượm nước mắt của người con gái
bất hạnh. Nàng ngồi im hầu như bất động … cặp mắt nàng vô
thần nhìn vào một cõi xa xăm nào đó. Thỉnh thoảng cô còn nhoẻn
miệng cười, nụ cười cũng lạc thần như đôi mắt không còn hồn đó. Tội
nghiệp nàng đã không thể đứng vững được trong định luật của cuộc
đời - niềm sinh ly tử biệt. Người con gái mà tôi gặp hôm nay gầy yếu,
nhỏ nhoi, cô độc quá … Đó là cảm nghĩ của tôi khi thấy nàng. “Người
điên không biết nhớ và người say không biết buồn”. Nếu thật sự người
điên không biết nhớ thì tôi cũng cảm ơn Thượng Đế hộ nàng – đã để nàng quên … quên
cái quá khứ vừa tươi đẹp vừa khổ đau ấy ... quên đi hết những đau
khổ muộn phiền … quên đi người yêu oai hùng của nàng nhưng đã
không còn tồn tại ... Nước mẳt tôi chợt ứa ra … Có lẽ cô gái sẽ không thể nào
biết được “đôi măt vô thần, nụ cười ngây dại của nàng’’ sẽ đeo theo
tôi mãi từ đây ... Tôi đang ôm giùm nàng nỗi buồn nhớ ấy mà nàng đâu
biết ?
Forget-me-not Dalat