Chị
Quỳ thương yêu,
Một cái Tết
nữa lại đến với chúng mình chị nhỉ? Chị vẫn được đón Tết nơi quê nhà yêu dấu.
Em vẫn ở nơi tha phương, nhớ nhà, nhớ chị đến quắt quay! Mấy mươi năm viễn xứ,
chưa một lần về thăm. Em biết chị hiểu để thương em, để thông cảm và biết lý do
tại sao bao nhiêu năm rồi em vẫn chưa về thăm chị. Chị ơi! Cánh thiệp Xuân năm
nay của chị đã mang đến cho em bao nhiêu rộn ràng, bao nhiêu nhung nhớ. Một bụi
anh đào nở rực, hoa chi chít trên cành, là là soi bóng trên mặt hồ Xuân
Hương...phía sau là nhà thủy tạ thật sáng rỡ trong nắng xuân. Người nhiếp ảnh
nào đấy đã thể hiền được nét độc đáo, tuyệt vời từ cảnh vật đến ánh sáng . Bức
ảnh đẹp của quê hương dấu yêu đã làm em nhớ quá Đà Lạt của mình vào những ngày
Xuân. Ngày xưa , mỗi độ Xuân về là hoa đào nở rộ trên con đuòng vòng bờ hồ, đường
lên dốc Hòa bình cùng những con đường làng bé nhỏ quanh nhà mình. Hoa anh đào Đà
Lạt cánh mỏng, dáng nét thật thanh tú,
hoa màu hồng nhạt thật khác với hoa đào vùng Hoa Thịnh Đốn hoặc hoa đào ở Cali.
Loài hoa này là niềm tự hào cho người dân Dalat. Biết bao nhiêu văn, thi, nhạc
sĩ đã lên tiếng ca ngợi hoa, ca ngợi thành phố hoa đào của mình chị nhỉ? ” Ai
lên xứ hoa đào đừng quên mang về một cành hoa” Bài ca trữ tình mênh mang đưa
người lạc vào thành phố mộng mơ này, khó
nhớ đường về... và cũng đã gợi nhớ trong
em nỗi niềm thương nhớ của kẻ xa nhà, xa quê hương.
Chị ơi! Em viết thư cho chị trong
những ngày chờ đợi Tết. Chị đã làm bánh mứt chưa hở? Nhớ làm sao món mứt dẻo của
chị . Trong không khí lành lạnh của những ngày gần Tết...nhâm
nhi một chút gừng cay, một tí chua chua, ngọt ngọt của
dứa...thỉnh thoảng hớp một ngụm trà...Thật tuyệt chị há? Bởi
thế hũ mứt đầy vun của chị, chưa đến
Tết đã vơi đi một nửa. À! Chị đã tìm mua một cành đào mang về
cắt tỉa chờ ngày hoa nở chưa chị ? Nhớ tìm một cành thật đẹp
để cầu mong năm mới nhiều may mắn. Nói thì nói vậy thôi. Em
cũng muốn tin như vậy lắm nhưng chả biết có đúng không. Năm ngoái em
đã ra ngoài vườn lựa một cành thật đẹp. Ngày mồng một hoa nở bung
những nụ hồng tươi rực rỡ. Nhưng suốt một năm vẫn không có gì khởi
sắc !
Chị Quỳ của em, những ngày cận Tết em lại nhớ nhà vô cùng chị
ạ. Thành phố em ở không nhiều người Việt nên chúng em thường đi sắm
Tết ở khu Little Sài gòn. Đến đây, chị có thể nghĩ đó
là một Việt Nam thu nhỏ. Mỗi khi cảm thấy nhớ nhà, thèm những
món ăn dân tộc em lại đến đây để nghe tiếng Việt xi xô, xi xao trong
nhà hàng, ngoài đường phố, để nghe mùi hương phở, mùi bún bò
thơm lừng trong những khu thương mại người Việt. Tuy xa nhà nhưng
em cũng ăn những cái Tết thật rôm rả ở xứ người. Thế nào em cũng
mua cho được một chậu lan, vài cụm hoa vạn thọ nở vàng....một hộp
mứt thập cẩm để cúng ông bà, mâm tứ quả “ cầu, zừa, đủ, xài” để
nâng thêm niềm tin của mình trong năm mới chị ạ. Bánh chưng, dưa
món...đương nhiên là phải có rồi. Có năm em cũng đi mua lá chuối,
nếp, thịt làm bánh chưng. Gói bánh được một vài cái Tết là em
bỏ cuộc, tốn công quá chị ! Em ra chợ
mua và cái bánh đặt bàn thờ là đủ rồi.
Tết bên này cũng thật vui chi ạ! Cộng đồng Việt Nam ở đây khá lớn mạnh . Để cho mọi người khỏi
quên đi cội nguồn, khỏi quên văn hoá dân tộc, người Việt ở đây,
hàng năm đều ăn Tết lớn. Hàng hoá tràn ngập... bánh mứt, hoa
quả...chả thiếu thứ gì. Những hội đoàn thường tổ chức múa lân,tổ
chức hội chợ vui chơi ba ngày Tết. Trong những Hội chợ Tết thường có
tổ chức thi mặc áo dài, mặc Quốc phục, thi “Đố vui lịch sử, truyền
thống văn hoá Việt Nam.”... Báo Xuân, băng nhạc Xuân, những chương trình
văn nghệ đặc biệt mừng Xuân nhiều vô kể...Phải tự hào là giới trẻ ở đây
rất thiết tha đến việc duy trì văn hóa cổ
truyền dân tộc . Chỉ mỗi việc các em đã xây dựng một làng Việt Nam trong
hội chợ, có nếp nhà tranh, có bụi chuối sau hè, có đình làng, có cầu tre, khóm
trúc ... có tiếng hát ca dao, có giọng hò ba miền trung, nam, bắc....là thấy cả
một Việt nam thâu gọn nơi này.Gần gũi biết bao ! Thương yêu biết bao! Nhờ thế
em của chị cũng vơi đi nỗi nhớ
nhà. Con cái em cũng hiểu thêm về ngày Tết cổ truyền dân tộc.
Chị Quỳ thương,
Những ngày cuối đông, những lúc Tến đến! Em lại cảm thấy buồn, thấm thía
bản nhạc xuân mà ca sĩ Duy Khánh thường hát ” Con biết bây giờ mẹ chờ tin con.
Khi thấy mai đào nở vàng bên nương. Năm trước con hẹn đầu Xuân sẽ về, nay én bay đầy trước ngõ mà tin con
vẫn xa ngàn xa...” Gởi đến chị bài ca buồn
với tiếng hát ngọt ngào của Duy Khánh và lời tạ tội cùng chị . Chị ơi em vẫn chưa
thể về! Đừng buồn em chị nhá! Cho em gởi nỗi nhớ thật đậm đà đến
Đà Lạt, đến quê hương xa lơ lắc của mình.. và gởi đến chị của em
niềm nhớ khôn nguôi.
Em của chị
Forget Me Not Dalat
No comments:
Post a Comment