Saturday, May 17, 2014



                               NHƯ LỤC BÌNH TRÔI

                       Ngân thẩn thờ nhìn đám lục bình dập dềnh trôi trên dòng kinh ngàu đục phù sa nơi quê hương yêu dấu của ngườ̉i.  Không biết nàng đã ngồi đây qua bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút.  Bên kia dòng kênh là những ngôi nhà sàn cũ kỹ một nửa ở bên bờ và một nửa nhô ra trên dòng kinh với những cây cọc cắm sâu xuống dòng nước che đỡ những ngôi nhà  tả tơi, cũ nát. Ngân bùi ngùi thương cảm : Có thật vậy không ? Đã qua ba mươi năm trời mà nơi đây vẫn không thay đổi. Kinh Sáng vẫn nghèo! Nói cho đúng còn nghèo hơn năm xưa, những năm tháng cũ nàng thường ghé thăm vào những mùa hè, hoặc những khi nhớ quê người “ đột xuất ”. Có những kỷ niệm không bao giờ phai mờ trong tâm trí, đó là mùa đông  năm trước ngày Miền Nam hoàn toàn lọt vào tay Cộng sản. Ngân đã được hưởng những thời gian hạnh phúc bên gia đình  Trí. Không thể đến nơi chàng đang hành quân vì chiến trường ở đây càng ngày càng khốc liệt, VC đang mở ráo riết những đợt tấn công. Trí đã dành ba ngày phép đặc biệt về Kinh Xáng gặp nàng tại đó. Nàng và cô em gái đã có được hưởng những giây phút thoải mái, vui vẻ nhất. Đại gia đình Trí đã đón chị em Ngân trong tình thân ái. Từ Tràm Chim  cô Sang, cậu Phát đón tàu qua. Bên Châu Đốc, Sâm cũng bồng con về gặp. Những bữa tiệc quê liên tục diễn ra.  Không biết Ngân đã được thưởng thức không biết bao nhiêu món đặc sản ở nơi này, từ lươn um đến ếch xào lăn, chuột đồng nướng sả. Thật may mắn, Ngân về đây nhằm mùa  thu hoạch bắp, Ngân  được ăn một bữa bắp nướng mỡ hành tuyệt nhất trong đời. Trí và Mười Chuồn, cậu em họ của chàng, đi gom lá bắp, lá mía khô lại. Bọn nàng thì lẩn vào vườn bắp tìm những quả to nhất, mẩy hạt nhất,  hái về giao cho những hoả đầu quân lùi vào đám lửa. Lửa lách tách reo vui, khói bay mù mịt. Khi bắp cháy đến lớp lá cuối cùng thì cũng vừa chín. Cả bọn thi nhau quệt mỡ hành đã làm sẵn lên những quả bắp nóng hổi, rồi vừa thổi vừa nhai nhồm nhoàm, miệng trê trát nhọ bắp... trông ai cũng buồn cười, chỉ cần nhìn nhau là bật cười  như nắc nẻ… Những ngày ở quê thật vui, nàng cũng đã cùng Trí và các bạn của chàng bơi qua sông hái điên điển về nấu lẫu, theo Mười Chuồn  lần theo những bụi tre tìm những mụn măng non bẻ về nấu canh với gà, những chú gà đồng thịt vàng hườm thịt thơm và ngọt.
                        
            Buổi tối hôm ấy, đại gia đình chàng quay quần vui vẻ, ngoại cười móm mém với những trận cười không ngớt của con cháu, hạnh phúc được chị em cô bạn gái của cậu cháu cưng  về thăm. Sau buổi sinh hoạt gia đình, chờ mọi người đi ngủ, Trí rủ nàng ra hành lang ngồi hóng gió. Ngôi nhà của ngoại có một hành lang rộng, bà  treo mấy chiếc võng được mắc vào những cột cứng chắc, đây là nơi lý tưởng nhất cho những thành viên trong nhà nằm nơi đây hóng mát vào những chiều, những tối... và cũng chính nơi đây Ngân đã có những giây phút gần gũi thân yêu bên người yêu dấu.

-          Cô bé ơi, cô bé có muốn về đây nâng khăn sửa túi cho anh không? Trí ngồi bệt trên chiếc sàn gỗ, vừa đong đưa chiếc võng của nàng, vừa hỏi Ngân.
           Ngân nói đùa:
-          Không đâu! Làm vợ lính khổ lắm ! Em chả!
-           Ớ. Thế sao cô bé yêu lính?
-          Yêu thì yêu... còn làm vợ lính ...để em xét lại.
-          Còn nói vậy anh cho em biết  tay “lính” đây.
 Vừa nói Trí vừa đẩy mạnh chiếc võng, chiếc võng tung cao, dạt tới dạt lui trong tíếng xoắn răng rắc của dây võng cọ sát với chiếc cột. Ngân la chói lói,giận hờn
-          Anh mà còn ác với em như vậy, em sẽ từ anh luôn.
-          “Từ” anh nè. “ Từ ” anh nè. Trí níu chiếc võng lại, kéo sát Ngân vào mình rồi vội vàng hôn nhanh lên mắt, lên môi không kịp cho Ngân phản đối. Nụ hôn vội vàng choáng ngộp thương yêu.
         Tối hôm ấy, lần đầu tiên trong đời Ngân đã trọn một đêm không ngủ. Nằm bên nhau, mỗi đứa một đầu võng, ấm áp ngọt ngào ... hai đứa kể cho nhau nghe bao nhiêu nhớ nhung xa cách.  Ánh trăng quê chiếu qua những tàn dừa toả ánh sáng dìu dịu. Hương bưởi thơm nồng nàn tỏa lan trong đêm vắng...Bầy côn trùng thi nhau tấu nhạc, những khúc nhạc tuyệt vời của thiên nhiên. Thiên nhiên bao quanh nàng nên thơ quá! Tự dưng Ngân cảm thấy mình quá diễm phúc. Nàng đã cùng người yêu cùng ở bên nhau, trong một không gian, cùng một thời gian, cùng  hít thở không khí trong lành của quê hương yêu dấu. Đêm như thâu ngắn lại. Ngày mới đến quá nhanh.  Nàng phải bịn rịn chia tay để người yêu trở về đơn vị.  Ba ngày phép quá ngắn ngủi. Những người lính tác chiến như chàng có thời gian nhiều đâu để dành cho gia đình, cho người yêu dấu. Thẩn thờ chia tay chàng. Nàng thầm cảm ơn anh đã cho nàng những giây phút nồng ấm bên nhau. Cảm ơn anh đã gìn giữ, đã thương yêu nàng bằng một tình cảm nặng hơn cả tình trai gái.
                    Rồi lần gặp gỡ năm ấy là lần gặp gỡ sau cùng. Mùa Xuân năm bảy lăm, chiến trận nổi lên cùng khắp mọi nơi, Trí  miệt mài hành quân nơi vùng lửa đạn. Ngày ba mươi tháng tư tướng Minh tuyên bố đầu hàng. Miền Nam hoàn toàn lọt vào tay Cộng sản. Trí của nàng đã vĩnh viễn không trở về sau cuộc chiến.  Sự mất tích bí mật của chàng đến nay vẫn là những dấu hỏi đến với Ngân với gia đình chàng. Anh đang ở một lò cải tạo xa xôi hay đang lẩn trốn ở một bìa rừng một con suối nào đó hoặc giả anh đã ngã gục trước họng súng quân thù, xác thân anh dập vùi đâu đó? Không biết vùng đất nào nâng đỡ xác thân anh? Đau buồn mất mát vì mất tin anh, đợi chờ anh trong vô vọng, Ngân tìm cách ra đi, biển cả mênh mông đã đưa Ngân đến bến bờ  mong ước. Nàng đã được định cư ở một xứ sở tự do cách xa quê hương hàng vạn dặm. Yêu chàng, Ngân đã  chọn cuộc sống độc thân, sống âm thầm trong một thành phố nhỏ hiền hòa, làm một cô giáo dạy trẻ, sáng chiều vui với sự hồn nhiên, ngây thơ của bọn trẻ. Đời sống no đủ, hạnh phúc ở quê người vẫn không làm Ngân quên được hình ảnh vùng quê nên thơ ở quê chàng. Ngân vẫn không làm sao xóa nhoà được hình ảnh người lính mũ nâu oai hùng mà nàng yêu dấu nhất. Ngân đã trở lại đây sau ba mươi năm trời xa xứ.
             
                                                      X  X  X

             Thật thế, Ngân đã trở lại sau bao nhiêu năm rời xa. Biết bao vật đổi sao dời, bà ngoại đã mất, Mười Chuồn cũng theo ngoại ra đi. Dì Bảy, dì Tám cũng đã qua đời. Chỉ còn lại Nhạn sống thui thủi trong ngôi nhà to lớn bên đứa cháu gọi bằng dì, con của dì Tám. Thuở xưa, gia đình Nhạn là một trong những nhà khá giả nhất vùng. Ngôi nhà rộng ba gian, cất theo kiểu nhà sàn làm bằng một  loại gỗ tốt. Trải bao nhiêu năm nắng mưa vẫn giữ được màu nâu nguyên thủy, bóng mượt không cần sơn sửa. Hàng dừa trước ngõ vẫn còn, già cỗi theo tháng năm. Những cội bưởi vẫn cho hoa thơm ngát một góc vườn và đặc biệt nơi hành lang vẫn còn treo những chiếc võng đưa gợi nhớ. Thẩn thờ thả người đong đưa theo điệu võng, Ngân như nghe thoáng đâu đây nụ cười rộn rã của chàng, giọng Nam đầm ấm ngọt ngào. Lời thì thầm thương yêu như bất tận. Trí ơi, em quay quắt nhớ anh. Lần ra sau vườn, những chùm khế cho hoa tím xinh xinh, hàng so đũa với từng cặp trái mà ngày nào nàng còn vẩn vơ mong ước “ Mong cho anh và em lúc nào cũng sánh bước bên nhau như từng cặp đôi so đũa.”  Bước chân Ngân lại quay trở về bờ Kinh Xáng, nơi mà Ngân đã từng ngồi  hàng giờ bên chàng, tựa đầu bên bờ vai ấm áp của chàng nhìn lục bình tím lang thang. Ngân yêu  vô cùng loài hoa luôn có mặt trên sông nước Hậu giang này, hoa không mấy đẹp bằng những loại hoa ở quê nàng nhưng hoa có màu tím thật dễ thương, màu tím buồn mênh mang, loại hoa đi vào nỗi nhớ thương, hoài vọng của nàng.
                           Chiều nay bên bờ kinh xưa có một người đi xa đã trở về.  Ngân đã trở về đây bên bờ sông nước cũ, tìm lại những kỷ niệm xưa, ôn lại quá khứ thơ mộng của mình, để thương yêu nhớ về một bóng hình đã xa, xa mãi. Che tay làm loa Ngân hét vang,tiếng hét của Ngân hoà vang trên sóng nước, lồng lộng cùng gió chiều, lời Ngân đau buồn , thê thiết quá. Nàng đã về đây sao không gặp người yêu dấu cũ?  Đáp trả lời nàng nước vẫn hững hờ trôi, lục bình trôi, vẫn... trôi dập dềnh trên sóng nước ....  
                                                                                    Forget Me Not Dalat