Sunday, February 15, 2009

CẢM ƠN ANH
* Viết cho T.


Cảm ơn anh với những lời ngọt ngào yêu thương trao gởi. “ Niềm vui, nỗi xúc động và sự mong chờ làm tim anh đập cấp năm, cấp sáu...” Dù là lời thật xuất phát tự trái tim yêu hoặc chỉ là lời nói đùa đẩy đưa làm em vui, thỏa mãn niềm kiêu hãnh ngấm ngầm của một người phụ nữ ở vào những ngày tháng về chiều vẫn biết còn có người thương nhớ. Dù gì chăng nữa em vẫn cảm ơn anh. Cảm ơn cái tình cảm muộn màng anh mới ngỏ.Ngày xưa tình thầm kín, yêu nhưng không dám nói. Sợ nói lại phải ngượng ngùng. Chừ bây giờ cứ nói ra để lòng thanh thản, tĩnh lặng...Nếu cuộc sống chúng mình gặp những trái ngang, những đau khổ...hẳn hai con tim sẽ cùng đập những nhịp đập cảm thông? Còn đây, chúng mình với những trùng vây giăng mắc, hạnh phúc có, yêu thương có… thì những gì mình nói hôm nay,mai đây chỉ là hoài niệm, nói để ...mà nói ..thế thôi...? Anh vẫn như xưa dịu dàng, ân cần và đầy niềm trìu mến. Anh vẫn như xưa..vẫn là một bóng dáng mờ xa, em chỉ muốn đứng xa ngắm, e ngại khi đến gần. Bởi thế, mình đã để vụt mất nhau. Cả em và cả anh không dám hỏi lòng mình. Có phải đó là tình yêu không đấy? Cũng thật buồn cười. Với anh, sao em ngại ngùng lúng túng, thế mà khi D. anh học trò trường làng với em ngày xưa mạnh bạo khoác vai em “ Bà, bà có biết là ngày xưa tui yêu bà không?” Em đã cười ngặt ngoẽo trả lời: “ Dở quá, nếu ngày xưa mà ông chịu nói là tui O.K liền.” Không cần biết lời hắn nói là thật hay giả ...cứ vui đùa thỏa thích để thấy mình như trẻ ra, để thấy sao dễ thương quá khi nhớ về ngày xưa thân ái đó.
Quán cà phê chiều nay thật vắng, nghe rõ từng giọt phin buồn thánh thót.Anh có già đi một ít với thời gian nhưng dáng dấp vẫn còn phong độ...Giá như còn khoác trên mình bộ treillis ngày nào, anh vẫn có thể làm rung động những em gái hậu phương yêu màu áo chiến. Ngày xưa em lúng túng bên anh trong ngày anh giã từ ngôi trường mẹ thân yêu đi vào nơi gió cát. Em chỉ biết chúc anh đi bình an. Anh ngập ngừng. Lời từ giã nhẹ nhàng… cơ hồ như anh chỉ nhấp vành môi “ Anh đi...nhé.” Những cánh thư từ phương xa gởi về dí dỏm, đùa vui...và những lời căn dặn ngoan ngoãn học hành cứ như thư của một anh trai dành cho em gái. Thế thôi... Ngày “ con sáo sang sông, con sáo sổ lồng..”.em vẫn ngậm tăm dấu kín tình cảm...và anh cũng vậy, chỉ chúc cho em những lời chúc hạnh phúc đến em trong ngày vui pháo cưới ngập đường...Rồi thôi...rồi mịt mù biệt tăm....rồi mất dấu....để qua bao nhiêu vật đổi sao dời, mình lại gặp nhau, để có thể trải lòng mình, dù cuộc đời đã chia muôn lối....
Anh về....bóng đổ dài trong buổi chiều nhạt nắng. Nhìn khoảng lưng với bờ vai rộng mà thuở nào em thầm mong một lần được dựa bên bờ vai cứng cáp ấy, từ từ khuất xa ở khúc quanh con dốc... Em chợt thấy lòng chùng xuống, nao nao...Thật mâu thuẫn làm sao! Em vừa muốn được nghe anh nói ra và....cũng nghĩ rằng phải chi anh đừng nói...để mặt hồ trong em không gợn sóng lao xao... “ Thôi đã muộn rồi..đừng mang theo hồn tôi. Thôi đã muộn rồi, tình yêu xa tầm với....” Đã xa khuất , đã muộn màng...vậy chúng mình hãy quên đi anh nhé? Thời gian rồi sẽ đi qua...tình yêu ấy chỉ còn là một thoáng hương xưa, nhẹ nhàng, lãng đãng...như mây thu, như sương mờ ban sáng. Đẹp đấy như không vững bền..Anh ơi! dù sao em vẫn muốn nói với anh một điều “Em cảm ơn Anh. Xin cảm ơn một thoáng hương xa xưa của em” anh nhé!.
Forget me not Dalat

Tuyết đầu mùa

Tuesday, February 3, 2009

Chị Quỳ yêu dấu,

Lại một Mùa Xuân đến. Tha lỗi cho em đã không thường xuyên viết thư đến chị. Cuộc sống bận rộn bon chen trên xứ người làm em lơi đi bổn phận của một đứa em. Chắc chị thương em mà thông cảm?

Chị Quỳ ơi, mỗi độ Xuân về, khi những nụ hoa đào trong ngôi vườn nhỏ xinh xinh của em vương đầy nụ. Em lại nhớ thật nhiều đến những cây đào bên bờ hồ Xuân Hương - những cây anh đào mang đầy hoa ít lá, rực rỡ khoe sắc bên hồ... Em cũng tiếc thật nhiều. Sao hoa đào đẹp thế mà thành phố không gây giống thêm, cho Đà Lạt của mình có thật nhiều hoa hơn nữa... có thế mới xứng đáng mang danh là “ thành phố hoa đào” chị nhỉ? Nhớ ngày xưa mỗi lần ngang qua những bụi anh đào bên hồ Xuân Hương, hoặc dãy anh đào ở đường Nguyễn Công Trứ. Em nằn nì chị trèo lên cây bẻ những cành hoa hồng thắm xinh xinh ấy về cắm nhưng lúc nào cũng bị chị cản lại. Chị bảo: “ Hoa làm đẹp cho Đà lạt của mình, em không thể hái hoa bẻ cành được.” Em phụng phịu nhưng nghe lời chị. Khi hoa kết trái, trái chín mọng mang màu đỏ thẫm. Chị lại chiều em hái trái mang về cho em bôi móng tay hoặc chơi trò bán hàng, giả làm bà hàng bán trái cherie. Trái anh đào đăng đắng nhưng em vẫn ưa vị đắng ấy. Ở cái tuổi ham ăn, một cọng cỏ gấu, một đọt hồng non, một cọng cỏ chua chúng mình vẫn thấy ngon lành khi được ăn chị nhỉ?

Chị ơi, Tết sắp về rồi, chị đã chuẩn bị làm mứt chưa hở? Nhớ làm sao món mứt dẻo của chị . Trong không khí lành lạnh của những ngày gần Tết...nhâm nhi một chút gừng cay, một tí chua chua, ngọt ngọt của dứa...thỉnh thoảng hớp một ngụm trà...Thật tuyệt chị há? Bởi thế hũ mứt đầy vun của chị, chưa đến Tết đã vơi đi một nửa.À, Chị đã tìm mua một cành đào mang về cắt tỉa chờ ngày hoa nở chưa chị ? Nhớ tìm một cành thật đẹp để cầu mong năm mới nhiều may mắn. Nói thì nói vậy thôi. Em cũng muốn tin như vậy lắm nhưng chả biết có đúng không. Năm ngoái em đã ra ngoài vườn lựa một cành thật đẹp. Ngày mồng một hoa nở bung những nụ hồng tươi rực rỡ. Nhưng suốt một năm vẫn không có gì khởi sắc nếu không nói là một năm thật bết bát. Có lẽ ảnh hưởng kinh tế suy thoái của Hoa Kỳ nên tụi em cũng đành thắt lưng buộc bụng. Hứa với chị năm này em sẽ về thăm chị nhưng lại đành thất hứa nữa rồi. Chú heo đất em nuôi gầy gò thảm hại, không biết bao lâu mới vỗ béo cho chú được đây. Chị hãy cùng em cầu xin cho heo của em ăn no chóng nhớn chị nhá!.

Chị Qùy của em, những ngày cận Tết em lại nhớ nhà vô cùng chị ạ. Thành phố em ở không nhiều người Việt nên chúng em thường đi sắm Tết ở khu Little Sài gòn. Đến đây, chị có thể nghĩ đó là một Việt Nam thu nhỏ. Mỗi khi cảm thấy nhớ nhà, thèm những món ăn dân tộc em lại đến đây để nghe tiếng Việt xi xô, xi xao trong nhà hàng, ngoài đường phố, để nghe mùi hương phở, mùi bún bò thơm lừng trong những khu thương mại người Việt. Tuy xa nhà nhưng em cũng ăn những cái Tết thật rôm rả ở xứ người. Thế nào em cũng mua cho được một chậu lan, vài cụm hoa vạn thọ nở vàng....một hộp mứt thập cẩm để cúng ông bà, mâm tứ quả “ cầu, zừa, đủ, xài” để nâng thêm niềm tin của mình trong năm mới chị ạ. Bánh chưng, dưa món...đương nhiên là phải có rồi. Có năm em cũng đi mua lá chuối, nếp, thịt làm bánh chưng. Gói bánh được một vài cái Tết là em bỏ cuộc. Bên này Tết hay nhằm vào những ngày phải đi làm nên muốn “ làm siêng” cũng khó lắm chị ạ. Cộng đồng Việt Nam ở đây cũng khá lớn mạnh . Để cho mọi người khỏi quên đi cội nguồn, khỏi quên văn hoá dân tộc, người Việt ở đây, hàng năm đều ăn Tết thật lớn. Hàng hoá tràn ngập... bánh mứt, hoa quả...chả thiếu thứ gì. Những hội đoàn thường tổ chức múa lân,tổ chức hội chợ vui chơi ba ngày Tết. Trong những Hội chợ Tết thường có tổ chức thi mặc áo dài, mặc Quốc phục, thi “Đố vui lịch sử, truyền thống văn hoá Việt Nam.”... Báo Xuân, băng nhạc Xuân, những chương trình văn nghệ đặc biệt mừng Xuân nhiều vô kể....Nhờ thế em cũng vơi đi nỗi nhớ nhà. Con cái em cũng hiểu thêm về ngày Tết cổ truyền dân tộc.

Chị Quỳ thương yêu,

Viết cho chị vào buổi tối giao thừa của năm dương lịch. Ti Vi đang trực tiếp truyền hình các Quốc gia trên thế giới đón mừng năm mới. Em cũng đang chờ đài truyền hình trực tiếp truyền cảnh Thành phố New York chuẩn bị đón giao thừa. Như thường lệ, mỗi năm tại khu “Times Square ”nổi tiếng ở New York. Người ta làm một quả cầu lớn, thật lớn chứa toàn giấy hoa trong đó. Đến giờ giao thừa Quả cầu từ trên cao được điều khiển từ từ rơi xuống. Khi đến lưng chừng. Đúng mười hai giờ đêm, quả cầu nổ tung, bắn tung giấy hoa ra xa….rải trên tóc, vương trên áo của hàng triệu người chen chúc đón năm mới.. Vui vô cùng chị ơi!... Ở đây lâu, em dần dần cảm nhận được nỗi bồi hồi mong đợi giờ phút thiêng liêng khi chờ năm mới đến.Ngoài ra, mỗi năm, ở Cali cứ vào sáng mồng một Tết Dương lịch còn có cả triệu người có mặt trên đại lộ Calorado, Pasadena cùng với hàng triệu triệu người trên nước Mỹ, trên thế giới theo dõi qua tivi buổi “ Diễn hành hoa hồng” .Xe hoa được các công , tư sở ở Cali hoặc các tiểu bang xa đến đây thiết kế và thực hiện. Họ chuẩn bị cả tháng trước ngày diễn hành.. Xe hoa được tổ chức thi hàng năm. Mỗi xe đều có những nét đặc biệt, dáng vẻ riêng của nó. Có những xe sau khi hoàn thành lên tới cả triệu bạc. Ở Cali mà không được thấy tận mắt những xe hoa được trang trí bằng muôn loài hoa đẹp thì quả là thiếu sót. Em đã từng ngẩn ngơ thán phục khi ngắm những xe hoa xinh đẹp quá sức tưởng tượng do chính con người làm nên. Từng cọng lá, từng nhánh hoa...cách sắp xếp vô cùng sinh động. Chị sẽ thấy cả một rừng hoa lộng lẫy màu sắc cùng với bướm ong, chim chóc tô điểm cho cho khu vườn được thu gọn trong những chiếc xe hoa. Theo sau những chiếc xe hoa xinh đẹp là những dàn nhạc biểu diễn những điệu nhạc sôi động, nhảy múa vui nhộn... cùng những đội cỡi ngựa tuyệt đẹp diễn hành. Em gởi kèm đây vài hình ảnh đẹp, em chụp được trong một lần xem diễn hành xe hoa nghe chị. Chị thấy đẹp ghê chưa?

Chị Quỳ thương,

Một vài tiếng pháo nổ vang. Khu phố em ở mọi người cũng đang đón Tết. Nếu lúc này mở cửa bước ra sân, chị sẽ thấy pháo bông được bắn lên rải rác trên bầu trời, tuy ít oi nhưng em nghĩ cũng sẽ rất đẹp. Ồ! Quả cầu từ nơi Tổ chức mừng năm mới đang rơi xuống đó chị ... Năm cũ ra đi. Năm mới bắt đầu. Quả cầu mang con số 2009 bắt đầu bung ra. Từng triệu, từng triệu những cánh hoa giấy đủ màu sắc tung bay tứ phía. Những tiếng reo hò như không dứt. Từng cặp tình nhân ôm hôn nhau. Bạn bè nắm chặt tay nhau giơ cao, giơ cao...và em còn thấy những hạt nước mắt rơi rơi trên khuôn mặt của một vài vài người, già có, trẻ có... có lẽ là những hạt nước mắt mừng vui, hạnh phúc...và... chứa chan niềm hy vọng. Năm này em còn thấy vợ chồng cựu Tổng thống Bill Clinton ôm nhau, tay trong tay...ống kính truyền hình zum thật gần... Họ cười bên nhau, nụ cười rạng rỡ...Em cũng thấy lòng rộn rã reo vui khi dõi theo từng biến chuyển trên màn ảnh. Ban nhạc mở màn... Nhạc dzập dzình. Mọi người cùng nhảy, cùng hát, cùng cười vui. Hy vọng một năm mới mọi điều tốt đẹp đến với muôn người. Chúc mừng năm mới.

Chị thương yêu,

Năm nay Tết Tây và Tết Ta rất gần nhau, chỉ không đầy một tháng là Tết mì̀nh đến rồi. Hy vọng lá thơ và cánh thiệp Xuân của em đến với chị trước khi Xuân đến, để cho cành đào của chị có thêm một cánh thiệp từ phương xa mang những lời chúc lành đến chị trong năm con trâu này. Con trâu cần cù chịu khó sẽ mang đến cho chúng ta ấm no hạnh phúc. Phải không chị? Em cầu mong vườn dâu của chị sẽ sai trái. Ao cá của chị ...sẽ ...đầy ao...Để ngày em về, chỉ cần cầm chiếc lưới nhỏ, nhẹ thả xuống ao...Cá ùn ùn nhào đến... Chị em mình sẽ có một bữa tiệc cá thật linh đình với cá trui, cá nướng, gỏi cá, cháo cá thật tuyệt vời...Cá nhắm với rượu dâu....cũng hơi lạc điệu một tí nhưng cũng chả sao chị nhỉ? bởi trong những loại rượu, em chỉ biết uống rượu dâu thôi mà!. Chị nhớ không? Chị em mình đã biết uống rượu dâu từ từ thưở bé tí. Hồi đó vào những ngày Tết, em và chị hay lén mẹ lấy rượu ra uống, Vị ngọt ngọt, cay cay làm chị em mình đỏ cả mặt. Mẹ biết được chỉ rầy nhẹ... Em nhớ, mỗi năm gần Tết là mẹ làm thật nhiều rượu dâu đi biếu bà con...Mẹ còn làm thêm vài chai để ăn Tết. Rượu dâu ngọt, ít độ cồn.. uống vào lịm cả người... Đó một trong những món đặc biệt của gia đình mình trong ba ngày Tết.

Chị Quỳ thương yêu,

Xuân này em lại không về. Chị thay em thắp hộ nén nhang lên mộ bố mẹ, thay em đến lễ ở đình làng năm xưa, ngôi đình với hương trầm thơm ngát chỉ mở cửa vào dịp Tết hoặc những lần cầu an cho thôn xóm. Em sẽ ráng “ thúc” chú lợn đất ăn no, mau lớn...để được cùng chú về thăm quê hương. Hy vọng Xuân sau, em sẽ được về thăm chị, được cùng chị lang thang trên những con đường xưa, con đường có hoa Anh đào khoe sắc, có vạn thọ, mai vàng lung linh trong nắng Xuân, có hương phấn thông nồng nàn trong gió. Em sẽ cùng đón với chị một mùa Xuân an vui nơi quê hương yêu dấu. Chị ơi, cho em gởi nỗi nhớ thật đậm đà đến Đà Lạt, đến quê hương xa lơ lắc của mình.. và gởi đến chị của em niềm nhớ khôn nguôi.



Em chị,



Forget Me Not Dalat

Monday, February 2, 2009

Forget-me-not (BTX)

Nơi Thanh ở đang là mùa Xuân. Mùa Xuân ở đây không có những đàn chim én từ đâu bay về, chao lượn ngọan mục trên bầu trời báo hiệu Xuân sang như ở Đà Lạt quê hương nàng, nhưng ở đây trời cũng cao, mây cũng xanh như vùng trời yêu dấu đó. Hoa xuân khoe sắc khắp nơi, hoa hồng, hoa cúc nở muôn nhà, mai đào nở hồng công viên, tràn khắp phố. Từ nhà đến chỗ làm, Thanh còn được đi qua thung lũng phủ ngập hoa vàng, lọai hoa dại thật dễ thương điểm trang cho Cali vào những ngày Xuân. Nhìn màu vàng của hoa, Thanh lại nhớ ơi là nhớ đến những thung lũng quỳ vàng của Đà Lạt dấu yêu vào những ngày Đông đến, lòai hoa thật mộc mạc đơn sơ, thật dễ yêu mang tên cô giáo dạy vẽ của Thanh hồi trung học, cô giáo người Huế thật hiền, thật dễ thương mà Thanh rất yêu mến. Giờ cô cũng đang ở đây chỉ cách xa Thanh khỏang một giờ lái xe, trải qua bao nhiêu năm “thất lạc”, cô đã tìm ra Thanh. Thật là cảm động khi cô trò hội ngộ. Cảm động nhất là cô đã tỉ mỉ nắn từng cái bánh bột lọc bé tí, cán từng sợi bánh canh mỏng để đãi Thanh. Cô cũng không quên đổ những chén bánh bèo bé tí nị, làm chén nước mắm nguyên chất có dằm vài trái ớt đỏ cay xé, để khi ăn phải hít hà, dàn dụa nước mắt…mà vẫn không quên khen – “Chi mà ngon rứa!!” –

Mỗi lần được ăn món Huế là Thanh lại thầm phục cái khéo léo, cái tỉ mỉ của người dân đất Thần Kinh. Đà Lạt là phần đất quy tụ hầu như người tòan miền của đất nước, từ miền Bắc xa xôi, Cao Bằng, Lạng Sơn, Móng Cáy…cho đến miền Trung cát trắng, lan dài đến Đồng Tháp, Cà Mau…hình như mọi người đều muốn tìm đến vùng cao nguyên có khí hậu trong lành, có tình người ấm áp này để định cư, lập nghiệp. Chính vì có nhiều dân tứ xứ nên giọng nói dân Đà Lạt có âm hưởng của cả ba miền: cái trong trẻo lên bổng xuống trầm của người Bắc, cái đầm ấm, mặn mà của biển, của cát ở người miền Trung, và cái ngọt ngào của cây trái, sông lạch ở miền Nam. Thức ăn, hàng quán ở Đà Lạt cũng đa dạng, nhớ tô phở bốc khói ở hiệu phở Bằng ngay phố Hàm Nghi, phở Tàu Bay ở Ga, nhớ cà phê Tùng thật nổi tiếng, cả cà phê ngon lẫn cô con gái bán cà phê xinh đẹp, nhớ quán bánh xèo ngay dốc Minh Mạng mà những hôm trời lạnh, tụi Thanh thường tìm đến, ngồi chờ khá lâu mới có một cái bánh để ăn, nên cả bọn đặt tên là bánh chờ, bánh đợi. Rồi mì quảng ở Hòang Diệu, ở Ngọc Hiệp, ông chủ quán Thanh Bình ở Ngọc Hiệp thật lạnh lùng, chưa hề thấy ông mỉm cười nhưng nấu mì thì thật tuyệt. Đường Hàm Nghi có bánh căng, bánh mì của chị Duyên, trong chợ lồng có cháo lòng bà Tụng, bún riêu của bà Thảo, bánh ướt tôm chấy, bánh ram, bánh bèo của chị Gái. Rồi quán mì ở Thủy Tiên, những quán chè ở Minh Mạng như Vọng Nguyệt Lầu, Dạ Thảo. Đó là chưa kể hàng bao nhiêu gánh dạo không tên, chuyên chở nào là bánh bao, tàu hủ, bò bía…món nào cũng mang những hương vị riêng của nó. Ôi Đà Lạt của Thanh, có thức ăn ngon, có thiên nhiên ưu đãi, có con người hiền hòa, hiếu khách. Sao Thanh nhớ quá!

Có hôm thật buồn, thật nhớ, Thanh lái xe một mình đến công viên, tìm một gốc cây dựa lưng nhìn trời, nhìn lá hoa, cây cỏ mà mộng về khung trời xưa của mình. Mới đó mà Thanh đã xa nhà mười bốn năm, thời gian đủ để cho một hạt thông từ lúc bắt đầu nảy mầm trở thành thông thiếu nữ, cành lá xum xê. Thanh ray rức nhớ những cụm thông già vươn lên ở ngôi trường có vòm tháp cao, đẹp vô cùng với lối kiến trúc của Pháp. Thanh nhớ những cây thông già cỗi nhưng thật đẹp của đồi cù sau ngôi trường cũ, thèm nhìn ngắm màu xanh của lá thông, nghe tiếng thông vi vu trong gió, thèm được đạp chân trần trên thảm lá thông của con đường vòng suối Vàng, suối Bạc năm nào, thèm hít lại mùi ngai ngái nồng của đám lá thông ẩm ướt…Ờ, còn nhớ tiếng suối róc rách, con suối nhỏ sau vườn nhà Qùy Hương mà những lần đến là hai đứa lại ra ngồi bên bờ đá cho chân xuống nước, ráng khuấy động những hòn cuội trắng dưới chân mình rồi cười khanh khách, nụ cười của Quỳ Hương lúc nào cũng hồn nhiên thanh thóat, nụ cười trẻ mãi không già! Thanh lại mơ màng cho dòng suy tưởng về khung trời mờ sương lạnh của Đà Lạt, những sáng sương mù phủ kín mặt hồ Xuân Hương, những hạt sương long lanh, đọng trên cỏ cây hoa lá rồi chờ nắng lên làm tan đi.

Ngày xưa có một anh Võ Bị cũng thật yêu sương sớm như Thanh. Anh là dân Sàigòn nhưng thơ anh là cả một trời Đà Lạt, anh dệt thật nhiều bao vần thơ đẹp rồi nắn nót viết tay, đóng tập tặng nàng:

Nắng lên điếm cỏ thềm sương
Trên năm ngón nhỏ, em buồn không em?

Buổi tối, gác trên đồi Bắc, với anh là những đêm tuyệt vời. Anh bảo anh mê những buổi tối đứng gác, nhìn những chòm sao xa tít tắp, anh thấy mình bé nhỏ vô cùng trước thiên nhiên, thật hạnh phúc thấy mình hiện hữu và sung sướng hơn là chờ đón bình minh trên ngọn đồi này, anh đợi ngày mới bắt đầu, đợi nắng mơn man đánh thức. Những buổi sáng tuyệt vời trên đỉnh đồi này, anh bảo anh nghĩ đến Thanh thật nhiều, có lẽ giờ này Thanh đang khoanh tròn như chú mèo ngái ngủ:

Giờ này em đã thức giấc chưa
Hãy khoan
Khoan thức vội
Anh thích em vẫn cuộn tròn trong chăn ấm
Lười biếng
Nhưng thật đáng yêu
Em là chú mèo nhỏ của Anh
Chú mèo mê ngủ nướng !!

Người con trai Sàigòn, tên Khanh, đã bỏ phố phường, bỏ bạn bè tìm lên phố núi học đạo, rèn luyện kiếm cung, chờ ngày hạ sơn, vẫy vùng ngang dọc. Và ở thành phố này, chàng đã gặp Thanh.

Đi đâu cho thiếp theo cùng
Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam
Ví dầu tình có dở dang
Thì cho thiếp đáp đò ngang thiếp về

Người con trai trên dặm đường rong ruổi ấy đã gặp và yêu người con gái:

Đến đây lạ xứ “quen” người
Trăm bề nhũn nhặn đừng cười tôi “quê”
Ví dù tình bén duyên thề
Thì xin kết nghĩa, đền nghì trúc mai

Văn chương bình dân giản dị và dễ thương ghê Thanh nhỉ? Hiểu không, đó là những lời Khanh muốn tỏ bày cùng Thanh đó.

Thanh ơi! Qủa tim mi cũng một phần xao động vì lời tỏ tình dễ thương ấy quá chứ, không hiểu tại sao Thanh vẫn im lặng làm ngơ, nhưng Đà Lạt bé tí ấy mà, tuần lễ sau đi dạo phố lại gặp anh, Thanh liếc nhanh, cười mỉm rồi bước vội, thơ anh lại đến, trách móc:

Gặp nhau cười thóang rồi quay đi
Mừng tủi chan chan mà hững hờ!

Anh còn vẽ bức tranh lớn với hình ảnh người con gái với cặp mắt liếc nghiêng, lại còn chêm dưới bức họa hai chữ “giả lơ” trong ngoặc kép.

Sinh nhật Thanh đến, anh lại nhắn nhủ:

Anh rất thèm ăn sinh nhật của em
Nhưng sợ những đắng cay tự trái tim không biết nói
Thì thầm một mình: buồn tênh T. ơi!...

Nhớ như in ngày gặp anh vào một buổi đẹp trời, Nga, cô trưởng lớp, sau khi ở văn phòng về báo tin cho biết, chiều thứ bảy này, tụi mình sẽ được vào Võ Bị tham dự lễ khánh thành vườn hoa của sinh viên sĩ quan trong đó. Cả lớp nhao nhao. Chao ơi! Lần đầu tiên được đi thăm một quân trường nổi tiếng nhất nước và có thể nói nhất Đông Nam Á, ai mà lại không vui chứ. Cô Tâm, cô Tổng giám thị của trường còn đến dặn dò, giọng cô gần gũi thân thương, chả giống những lần quở phạt các lớp: “Nhớ nhé! Các em đại diện cho cả trường đấy!” Cô còn tâm lý: “Hãy tô lên đôi môi một tí son vui tươi và một chút phấn hồng lên má, để các nữ sinh của cô đã xinh lại càng xinh hơn nữa.”

Rồi chiều thứ bảy ấy, có một chàng cao lêu khêu của đại đội H, cứ loanh quanh bên Thanh, giới thiệu những vườn hoa từ đại đội này sang đại đội khác. Vườn nào cũng xinh xắn, dễ thương. Len lỏi trong hàng thông còn những chiếc ghế làm bằng gỗ hoặc bện bằng mây thật công phu. Các cô nữ sinh dành nhau ngồi thử. Tiếng cười nói rộn ràng, vui nhộn…ai nấy đều thật thích thú trong lần viếng thăm này. Khi đến vườn hoa của đại đội Khanh, đặc biệt ở đây có một chiếc hồ được đào thành hình bán nguyệt và được thả hoa súng màu hồng thật dễ thương, Khanh đã cười chọc nàng:

Đến đây, xin ở lại đây
Có hồ bán nguyệt anh xây tặng nàng
Thanh cũng không vừa, đáp lại:
Đến đây, đâu dễ ở đây
vì…hồ bán nguyệt đâu phải tự tay anh đào

Khanh chắp tay lại xá xá: “Thôi , tôi chịu cô rồi.”

Sau buổi ấy, hai đứa thư qua từ lại. Thỉnh thỏang anh lại ra nhà dẫn mấy em Thanh đi cine hoặc chỉ ngồi ở nhà đánh đàn, ca hát. Anh đánh đàn thật hay, giọng ca thật ấm, thật ngọt ngào, dáng dấp thật nghệ sĩ. Bạn bè bảo Thanh: “Sao mày không chọn K làm người hùng đi nhỏ.” Thanh chỉ mỉm cười không trả lời.

Rồi bốn năm quân trường cũng qua đi. Ngày lễ ra trường của Khanh Thanh cũng không dự. Người lại trao thơ nhắn gởi:

Ta như sương còn lan trên hồn đất
Vai ba lô tắm nắng mặt trời hồng
Đường ta đi dồn dập ngàn sóng bạc
Rồi từ đây người có nhớ ta không?

Khanh đi, chọn binh chủng Hải quân, tàu anh lênh đênh ở tận Cà Mau, Năm Căn. Giang đòan anh đối diện thật nhiều với những hiểm nguy rình rập, những trận đánh xáp lá cà, những thủy lôi cận kề. Đi xa, anh vẫn không quên viết thư về. Cuộc chiến càng ngày càng khốc liệt, cho đến tháng tư bảy lăm thì tin anh mất hút. Đến lúc này Thanh mới thấy là mình thật nhớ anh.

Giờ này thì anh ở nơi nào? Một góc rừng, một con suối hay trong lò cải tạo nào đó tận Cà Mau hay đất Bắc xa xôi? Hoặc đã nằm sâu trong đáy đại dương mênh mông nào đó? Dù không biết anh đang ở nơi đâu nhưng mãi mãi trong ngăn tim bé nhỏ này, anh vẫn hiện hữu, đằm thắm, dịu dàng, tràn đầy thương yêu trong Thanh.

Rồi Thanh bỏ đất nước ra đi, bỏ lại sau lưng thật nhiều kỷ niệm, bỏ lại Đà Lạt cả một trời thương yêu có ngôi nhà đầy ắp tiếng cười, có trường cũ với cô thầy, bạn bè dấu yêu, có anh và một thuở mới lớn. Thanh như chú chim nhỏ lẻ loi, cô độc nơi này…già nua theo tháng ngày, không người yêu mến…Quê hương thì vẫn nghìn trùng xa cách. Thanh lại càng thấm thía hơn với tâm trạng của người xưa:

Nhật mộ hương quan hà xứ thi
Yên ba giang thượng sử nhân sầu!
(Quê hương khuất bóng hòang hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai!!)


Forget-me-not (BTX)