Monday, February 2, 2009

Forget-me-not (BTX)

Nơi Thanh ở đang là mùa Xuân. Mùa Xuân ở đây không có những đàn chim én từ đâu bay về, chao lượn ngọan mục trên bầu trời báo hiệu Xuân sang như ở Đà Lạt quê hương nàng, nhưng ở đây trời cũng cao, mây cũng xanh như vùng trời yêu dấu đó. Hoa xuân khoe sắc khắp nơi, hoa hồng, hoa cúc nở muôn nhà, mai đào nở hồng công viên, tràn khắp phố. Từ nhà đến chỗ làm, Thanh còn được đi qua thung lũng phủ ngập hoa vàng, lọai hoa dại thật dễ thương điểm trang cho Cali vào những ngày Xuân. Nhìn màu vàng của hoa, Thanh lại nhớ ơi là nhớ đến những thung lũng quỳ vàng của Đà Lạt dấu yêu vào những ngày Đông đến, lòai hoa thật mộc mạc đơn sơ, thật dễ yêu mang tên cô giáo dạy vẽ của Thanh hồi trung học, cô giáo người Huế thật hiền, thật dễ thương mà Thanh rất yêu mến. Giờ cô cũng đang ở đây chỉ cách xa Thanh khỏang một giờ lái xe, trải qua bao nhiêu năm “thất lạc”, cô đã tìm ra Thanh. Thật là cảm động khi cô trò hội ngộ. Cảm động nhất là cô đã tỉ mỉ nắn từng cái bánh bột lọc bé tí, cán từng sợi bánh canh mỏng để đãi Thanh. Cô cũng không quên đổ những chén bánh bèo bé tí nị, làm chén nước mắm nguyên chất có dằm vài trái ớt đỏ cay xé, để khi ăn phải hít hà, dàn dụa nước mắt…mà vẫn không quên khen – “Chi mà ngon rứa!!” –

Mỗi lần được ăn món Huế là Thanh lại thầm phục cái khéo léo, cái tỉ mỉ của người dân đất Thần Kinh. Đà Lạt là phần đất quy tụ hầu như người tòan miền của đất nước, từ miền Bắc xa xôi, Cao Bằng, Lạng Sơn, Móng Cáy…cho đến miền Trung cát trắng, lan dài đến Đồng Tháp, Cà Mau…hình như mọi người đều muốn tìm đến vùng cao nguyên có khí hậu trong lành, có tình người ấm áp này để định cư, lập nghiệp. Chính vì có nhiều dân tứ xứ nên giọng nói dân Đà Lạt có âm hưởng của cả ba miền: cái trong trẻo lên bổng xuống trầm của người Bắc, cái đầm ấm, mặn mà của biển, của cát ở người miền Trung, và cái ngọt ngào của cây trái, sông lạch ở miền Nam. Thức ăn, hàng quán ở Đà Lạt cũng đa dạng, nhớ tô phở bốc khói ở hiệu phở Bằng ngay phố Hàm Nghi, phở Tàu Bay ở Ga, nhớ cà phê Tùng thật nổi tiếng, cả cà phê ngon lẫn cô con gái bán cà phê xinh đẹp, nhớ quán bánh xèo ngay dốc Minh Mạng mà những hôm trời lạnh, tụi Thanh thường tìm đến, ngồi chờ khá lâu mới có một cái bánh để ăn, nên cả bọn đặt tên là bánh chờ, bánh đợi. Rồi mì quảng ở Hòang Diệu, ở Ngọc Hiệp, ông chủ quán Thanh Bình ở Ngọc Hiệp thật lạnh lùng, chưa hề thấy ông mỉm cười nhưng nấu mì thì thật tuyệt. Đường Hàm Nghi có bánh căng, bánh mì của chị Duyên, trong chợ lồng có cháo lòng bà Tụng, bún riêu của bà Thảo, bánh ướt tôm chấy, bánh ram, bánh bèo của chị Gái. Rồi quán mì ở Thủy Tiên, những quán chè ở Minh Mạng như Vọng Nguyệt Lầu, Dạ Thảo. Đó là chưa kể hàng bao nhiêu gánh dạo không tên, chuyên chở nào là bánh bao, tàu hủ, bò bía…món nào cũng mang những hương vị riêng của nó. Ôi Đà Lạt của Thanh, có thức ăn ngon, có thiên nhiên ưu đãi, có con người hiền hòa, hiếu khách. Sao Thanh nhớ quá!

Có hôm thật buồn, thật nhớ, Thanh lái xe một mình đến công viên, tìm một gốc cây dựa lưng nhìn trời, nhìn lá hoa, cây cỏ mà mộng về khung trời xưa của mình. Mới đó mà Thanh đã xa nhà mười bốn năm, thời gian đủ để cho một hạt thông từ lúc bắt đầu nảy mầm trở thành thông thiếu nữ, cành lá xum xê. Thanh ray rức nhớ những cụm thông già vươn lên ở ngôi trường có vòm tháp cao, đẹp vô cùng với lối kiến trúc của Pháp. Thanh nhớ những cây thông già cỗi nhưng thật đẹp của đồi cù sau ngôi trường cũ, thèm nhìn ngắm màu xanh của lá thông, nghe tiếng thông vi vu trong gió, thèm được đạp chân trần trên thảm lá thông của con đường vòng suối Vàng, suối Bạc năm nào, thèm hít lại mùi ngai ngái nồng của đám lá thông ẩm ướt…Ờ, còn nhớ tiếng suối róc rách, con suối nhỏ sau vườn nhà Qùy Hương mà những lần đến là hai đứa lại ra ngồi bên bờ đá cho chân xuống nước, ráng khuấy động những hòn cuội trắng dưới chân mình rồi cười khanh khách, nụ cười của Quỳ Hương lúc nào cũng hồn nhiên thanh thóat, nụ cười trẻ mãi không già! Thanh lại mơ màng cho dòng suy tưởng về khung trời mờ sương lạnh của Đà Lạt, những sáng sương mù phủ kín mặt hồ Xuân Hương, những hạt sương long lanh, đọng trên cỏ cây hoa lá rồi chờ nắng lên làm tan đi.

Ngày xưa có một anh Võ Bị cũng thật yêu sương sớm như Thanh. Anh là dân Sàigòn nhưng thơ anh là cả một trời Đà Lạt, anh dệt thật nhiều bao vần thơ đẹp rồi nắn nót viết tay, đóng tập tặng nàng:

Nắng lên điếm cỏ thềm sương
Trên năm ngón nhỏ, em buồn không em?

Buổi tối, gác trên đồi Bắc, với anh là những đêm tuyệt vời. Anh bảo anh mê những buổi tối đứng gác, nhìn những chòm sao xa tít tắp, anh thấy mình bé nhỏ vô cùng trước thiên nhiên, thật hạnh phúc thấy mình hiện hữu và sung sướng hơn là chờ đón bình minh trên ngọn đồi này, anh đợi ngày mới bắt đầu, đợi nắng mơn man đánh thức. Những buổi sáng tuyệt vời trên đỉnh đồi này, anh bảo anh nghĩ đến Thanh thật nhiều, có lẽ giờ này Thanh đang khoanh tròn như chú mèo ngái ngủ:

Giờ này em đã thức giấc chưa
Hãy khoan
Khoan thức vội
Anh thích em vẫn cuộn tròn trong chăn ấm
Lười biếng
Nhưng thật đáng yêu
Em là chú mèo nhỏ của Anh
Chú mèo mê ngủ nướng !!

Người con trai Sàigòn, tên Khanh, đã bỏ phố phường, bỏ bạn bè tìm lên phố núi học đạo, rèn luyện kiếm cung, chờ ngày hạ sơn, vẫy vùng ngang dọc. Và ở thành phố này, chàng đã gặp Thanh.

Đi đâu cho thiếp theo cùng
Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam
Ví dầu tình có dở dang
Thì cho thiếp đáp đò ngang thiếp về

Người con trai trên dặm đường rong ruổi ấy đã gặp và yêu người con gái:

Đến đây lạ xứ “quen” người
Trăm bề nhũn nhặn đừng cười tôi “quê”
Ví dù tình bén duyên thề
Thì xin kết nghĩa, đền nghì trúc mai

Văn chương bình dân giản dị và dễ thương ghê Thanh nhỉ? Hiểu không, đó là những lời Khanh muốn tỏ bày cùng Thanh đó.

Thanh ơi! Qủa tim mi cũng một phần xao động vì lời tỏ tình dễ thương ấy quá chứ, không hiểu tại sao Thanh vẫn im lặng làm ngơ, nhưng Đà Lạt bé tí ấy mà, tuần lễ sau đi dạo phố lại gặp anh, Thanh liếc nhanh, cười mỉm rồi bước vội, thơ anh lại đến, trách móc:

Gặp nhau cười thóang rồi quay đi
Mừng tủi chan chan mà hững hờ!

Anh còn vẽ bức tranh lớn với hình ảnh người con gái với cặp mắt liếc nghiêng, lại còn chêm dưới bức họa hai chữ “giả lơ” trong ngoặc kép.

Sinh nhật Thanh đến, anh lại nhắn nhủ:

Anh rất thèm ăn sinh nhật của em
Nhưng sợ những đắng cay tự trái tim không biết nói
Thì thầm một mình: buồn tênh T. ơi!...

Nhớ như in ngày gặp anh vào một buổi đẹp trời, Nga, cô trưởng lớp, sau khi ở văn phòng về báo tin cho biết, chiều thứ bảy này, tụi mình sẽ được vào Võ Bị tham dự lễ khánh thành vườn hoa của sinh viên sĩ quan trong đó. Cả lớp nhao nhao. Chao ơi! Lần đầu tiên được đi thăm một quân trường nổi tiếng nhất nước và có thể nói nhất Đông Nam Á, ai mà lại không vui chứ. Cô Tâm, cô Tổng giám thị của trường còn đến dặn dò, giọng cô gần gũi thân thương, chả giống những lần quở phạt các lớp: “Nhớ nhé! Các em đại diện cho cả trường đấy!” Cô còn tâm lý: “Hãy tô lên đôi môi một tí son vui tươi và một chút phấn hồng lên má, để các nữ sinh của cô đã xinh lại càng xinh hơn nữa.”

Rồi chiều thứ bảy ấy, có một chàng cao lêu khêu của đại đội H, cứ loanh quanh bên Thanh, giới thiệu những vườn hoa từ đại đội này sang đại đội khác. Vườn nào cũng xinh xắn, dễ thương. Len lỏi trong hàng thông còn những chiếc ghế làm bằng gỗ hoặc bện bằng mây thật công phu. Các cô nữ sinh dành nhau ngồi thử. Tiếng cười nói rộn ràng, vui nhộn…ai nấy đều thật thích thú trong lần viếng thăm này. Khi đến vườn hoa của đại đội Khanh, đặc biệt ở đây có một chiếc hồ được đào thành hình bán nguyệt và được thả hoa súng màu hồng thật dễ thương, Khanh đã cười chọc nàng:

Đến đây, xin ở lại đây
Có hồ bán nguyệt anh xây tặng nàng
Thanh cũng không vừa, đáp lại:
Đến đây, đâu dễ ở đây
vì…hồ bán nguyệt đâu phải tự tay anh đào

Khanh chắp tay lại xá xá: “Thôi , tôi chịu cô rồi.”

Sau buổi ấy, hai đứa thư qua từ lại. Thỉnh thỏang anh lại ra nhà dẫn mấy em Thanh đi cine hoặc chỉ ngồi ở nhà đánh đàn, ca hát. Anh đánh đàn thật hay, giọng ca thật ấm, thật ngọt ngào, dáng dấp thật nghệ sĩ. Bạn bè bảo Thanh: “Sao mày không chọn K làm người hùng đi nhỏ.” Thanh chỉ mỉm cười không trả lời.

Rồi bốn năm quân trường cũng qua đi. Ngày lễ ra trường của Khanh Thanh cũng không dự. Người lại trao thơ nhắn gởi:

Ta như sương còn lan trên hồn đất
Vai ba lô tắm nắng mặt trời hồng
Đường ta đi dồn dập ngàn sóng bạc
Rồi từ đây người có nhớ ta không?

Khanh đi, chọn binh chủng Hải quân, tàu anh lênh đênh ở tận Cà Mau, Năm Căn. Giang đòan anh đối diện thật nhiều với những hiểm nguy rình rập, những trận đánh xáp lá cà, những thủy lôi cận kề. Đi xa, anh vẫn không quên viết thư về. Cuộc chiến càng ngày càng khốc liệt, cho đến tháng tư bảy lăm thì tin anh mất hút. Đến lúc này Thanh mới thấy là mình thật nhớ anh.

Giờ này thì anh ở nơi nào? Một góc rừng, một con suối hay trong lò cải tạo nào đó tận Cà Mau hay đất Bắc xa xôi? Hoặc đã nằm sâu trong đáy đại dương mênh mông nào đó? Dù không biết anh đang ở nơi đâu nhưng mãi mãi trong ngăn tim bé nhỏ này, anh vẫn hiện hữu, đằm thắm, dịu dàng, tràn đầy thương yêu trong Thanh.

Rồi Thanh bỏ đất nước ra đi, bỏ lại sau lưng thật nhiều kỷ niệm, bỏ lại Đà Lạt cả một trời thương yêu có ngôi nhà đầy ắp tiếng cười, có trường cũ với cô thầy, bạn bè dấu yêu, có anh và một thuở mới lớn. Thanh như chú chim nhỏ lẻ loi, cô độc nơi này…già nua theo tháng ngày, không người yêu mến…Quê hương thì vẫn nghìn trùng xa cách. Thanh lại càng thấm thía hơn với tâm trạng của người xưa:

Nhật mộ hương quan hà xứ thi
Yên ba giang thượng sử nhân sầu!
(Quê hương khuất bóng hòang hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai!!)


Forget-me-not (BTX)

No comments: