Monday, September 6, 2010

Sunday, September 5, 2010

VNDK - Những ngày Đalạt

VIỆT NAM DU KÝ
Những ngày ở Đà Lạt

Ngày... tháng... năm
Có lẽ hôm nay là một ngày duy nhất tụi mình sống trọn vẹn, đúng nghĩa khách du lịch. Sáng thức dậy sớm, tính đi ăn sáng, sau đó tiếp tục đi thăm bà con, bạn bè thì Thuận đến. Thuận giới thiệu Tính, em của Thuận sẽ là người tài xế chở bọn mình đi thăm cảnh ở Đà Lạt. Thuận liến thoắng lên tiếng: “ Em phải bắt cóc chị suốt ngày nay mới được. Từ hôm chị về đến nay, không dành cho em một ngày nào cả. Hôm nay chị cho em được quyền quyết định đưa các chị đi thăm Đà Lạt .” Hết có cơ từ chối hai chị em đành phải để Thuận sắp xếp.
Đầu tiên mấy chị em ghé quán bún bò ở Hai Bà Trưng, nghe nói bún bò Huế chính hiệu dòng dõi Tôn Thất. Bún bò ăn cũng tạm được chứ không xuất sắc chỉ có dĩa rau sống là hấp dẫn. Vốn đã thử lửa khi ăn mì Quảng nên tụi mình không còn sợ ăn rau sống nữa ...Những dĩa rau tươi với xà lách Đà Lạt thái mỏng trộn lẫn với rau thơm, rau muống, ngò, giá...trong những quán ăn bình dân ở Đà Lạt mới hấp dẫn làm sao! Những màu sắc hài hoà của rau tạo nên một bức tranh sinh động, bắt mắt....chỉ nhìn thôi là đã muốn ăn ngay.
Rời quán bún bò “68 ” Hai Bà Trưng, chú tài cho xe đi lần về hướng Cam Ly. Ngày nay họ đã mở một con đường ở Cam Ly Thượng đến hồ Tuyền Lâm. Đây là một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng ở Đà Lạt mà đa số du khách muốn đến thăm. Hồ cách Đà Lạt khoảng bốn cây số. Tuy hồ đã có từ lúc mình còn ở Đà Lạt nhưng mình chưa có dịp viếng thăm, lúc xưa bố mình cùng một số bà con đã mua một khoảng đất ở suối Tía, chưa kịp khai thác thì biến cố bảy lăm xảy ra, không ai nghĩ đến việc khai thác nữa, về sau này chính quyền mới đã ngăn dòng suối Tía và thượng nguồn con sông Đạ Tam để tạo nên hồ.
Chùa được xây trên một ngọn đồi bao quanh là những rừng thông xanh ngắt. Ngôi chùa được kiến trúc gần như những chùa ở Nhật Bản. Mái ngói, vòm cong ở hai đầu, trên mái chùa trang trí bằng một hình khắc dạng như bánh xe luân hồi. Mái chùa xây rộng ra, được chống đỡ bởi bốn cái cột kiên cố. Trước cổng chùa trồng hai hàng tùng cao xanh. Sau khi vào thắp nhang lễ Phật, chúng mình lần theo những bậc thang đi dần xuống hồ ngắm cảnh. Từ trên cao nhìn xuống, thấp thoáng sau những hàng thông xanh mặt hồ lấp lánh ánh bạc. Khác với những nơi mình đi qua, trời ở đây thật xanh, mây thật trắng...Đi giữa thiên nhiên nên thơ trong tiếng vi vu của gíó ngàn, trong hương vị thơm nồng của hương phấn, lắng nghe được sự trở mình của cây, cỏ, của hoa dại bao quanh, mình thấy hồn lâng lâng thoát tục. Theo những bậc thang xuống dần đến hồ...cả một vùng mây nước rộng mênh mông... bao quanh hồ vẫn là rừng thông xanh ngắt, trên trời mây trắng lững lờ trôi. Ven hồ một vài căn nhà lá đơn sơ với liễu buông mành, một dãy ca nô nằm đợi khách ven hồ, một lão câu đang lặng yên chờ một chú cá khờ khạo nào đó đến viếng. Khung cảnh ở đây thơ mộng làm sao! Mấy chiếc máy ảnh của bọn mình mang theo nháy liên hồi vì cảnh thiên nhiên bao quanh thật tuyệt vời, thật quyến rũ!
Dọc theo bờ hồ có một số gian hàng bán vật lưu niệm. Ở đây bán thật nhiều những đồ thủ công mỹ nghệ đa số đều do những thợ ở Đà lạt làm ra như tranh thêu, tranh chạm bút lửa, những bình cắm hoa, bình đựng tăm, những bãng gỗ khắc tên, chạm hoa... Ngoài những tranh ảnh đẹp, những tranh chạm bút lửa chạm thật tỉ mỉ tinh vi ra họ còn bán những đặc sản của Đà Lạt như bánh mứt , khoai lang dẽo, mật dâu, rượu dâu và thật nhiều những hũ rượu cần mà trước đây mình chưa hề thấy bán ở chợ hoặc ở những nơi bán đồ lưu niệm. Nhìn những ché rượu cần lại gợi mình nhớ những tháng ngày yên vui xưa cũ. Vừa ra trường mình được đổi đến dạy ở một thị xã cách xa Đà Lạt khoảng bốn mươi cây số. Dân chúng phần đông là người Thái, người Tày, người Nùng....còn những làng hơi xa thị trấn là những buôn làng người Thượng. Tuy là dân thiểu số nhưng đời sống của họ khá cao, con cái được đến trường học tiếng Việt. Ruộng vườn họ cũng đã biết dùng máy cày thay trâu. Từ buôn làng ra thị trấn học các em người Thượng đã đi Honda đến trường. Mỗi lúc đi đông họ dùng máy cày để chở. Có một hôm thầy cô giáo chúng mình nhận được thiệp mời tham dự ngày “ mừng lúa mới ” của một buôn làng cách xa trường khoảng mười cây số. Vốn thích tìm hiểu phong tục tập quán của người dân bản xứ nên tụi mình bằng lòng đi ngay. Chủ nhật đó, một chiếc xe máy cày được độ lại với một thùng xe có thể chứa mười người do một thanh niên người thiểu số đến đón chúng mình. Chàng trai có một thân hình thật vạm vỡ, khuôn mặt rắn rỏi, nước da nâu , đặc biệt hắn có cặp mắt đẹp vô cùng, đôi mắt to màu nâu hạt dẽ, lông nheo dài, cong vút cọng thêm đôi mày rậm... nhìn hắn mình chợt liên tưởng đến một bức tượng đồng đẹp, một vẻ đẹp thật hoang dã.
Ngồi trên máy cày, cười nói trong tiếng ầm ầm của động cơ máy cày, thích thú nhìn cảnh sắc xinh đẹp bao quanh, chúng mình quên đi trước đó đã ái ngại mắc cở không muốn dùng phương tiện di chuyển này chút nào. Sau khi vượt qua đoạn đường Quốc lộ hai mươi, xe chúng mình rẽ vào những con đường làng quanh co tiến vào buôn. Những thửa ruộng lúa đã gặt trơ gốc rạ, đó đây những chú gà đang thong thả nhặt thóc, vài chú trâu nằm khoanh mình tránh nắng dưới những rặng tre đằng ngà cong vút. Qua khỏi rặng tre buôn làng đã hiện ra trước mắt với những nhà sàn với gỗ mới, mái lợp tôn khác hẳn những nhà sàn lợp tre ở những buôn Thượng mình được thăm ở Suối Vàng thuở nhỏ. Chiếc xe ngừng lại trước một căn nhà lớn. Đây là nhà của trưởng buôn. Bàn tiệc đã được bày sẵn, chỉ chờ chúng mình đến nhập tiệc. Bữa ăn hôm nay đa số là thịt nướng :thịt trâu, thịt heo rừng, thịt bò...ăn với xôi, với cơm lúa mới. Dù là thịt tươi nhưng không được ướp gia vị trước khi nướng nên cũng không ngon mấy, tụi mình chỉ ăn lấy lệ. Những vò rượu cần được chủ nhân mang ra mời cũng được tụi mình nếm thử, vị lạt hơi cay, không hấp dẫn tụi mình tí nào cả, chỉ mấy thầy giáo tưởng rượu cần lạt thếch uống không say, ai ngờ chỉ tu vài hớp người nào cũng ngất ngây nghiêng ngã...cười nói huyên thiên. Hôm nay tình cờ thấy lại những ché rượu cần tự dưng mình thấy nhớ những bạn xưa chi lạ. Không biết lúc này họ ở nơi đâu? Những cô thầy giáo đến từ nhiều nơi từ miền Trung xa xôi có Thầy Giản, cô Hương, cô Quế. Ở Biên Hòa, Sài Gòn có Trung, có Thép. Ở Cần Thơ có Giang, có Hùng....Ngay cả những bạn ở Đà Lạt như Thanh Bình, Thuý Ái...mình cũng chưa hề gặp lại. Ngắm vật nhớ người. Những ché rượu cần gợi biết bao nhiêu kỷ niệm xưa, những tháng ngày bình yên trên quê hương xưa cũ...
Tiếng chuông chùa chợt gióng lên vang trong cái tĩnh mịch cô liêu của núi rừng, ở đây tiếng chuông giờ ngọ cũng làm hồn mình êm ả, lắng sâu... tự dưng mình chợt hiểu ra là tại sao lại có người bỏ tất cả giàu sang phú quý để tìm đến những nơi thâm sâu ẩn tu, tìm sự bình an cho tâm hồn. Giã từ Trúc Lâm Thiền Viện lòng bồi hồi nhớ tiếc như mình đã rời xa một nơi thế ngoại đào viên.

Còn tiếp
Forget me not Đà Lạt




















.