Monday, May 26, 2008

Viết ngắn

VIẾT NGẮN



Ngày…tháng…năm
Đang chuẩn bị cho chuyến về thăm quê hương qua gần hai mươi năm xa cách. Chưa thật sự thông báo với đức lang quân nhưng mình biết chàng đã đoán được điều ấy, qua những lần mình ậm ờ... đánh tiếng. Quá lâu rồi rời xa quê hương. Trong tận cùng tâm khảm là sự thương yêu, là nhớ mong, là vời trông, là ngóng đợi…Mong chờ, ngóng đợi như mong nhớ người yêu, như ngày xưa đợi ngóng thơ “người”…Nhưng ở đây không phải nói về người mà nói về quê hương. Quê hương vấn vương bàng bạc…chợt ẩn chợt hiện ở bất cứ nơi đâu, ở bất cứ nơi nào…một làn gíó thoảng qua, một hương thơm êm dịu của một đoá hồng vừa mới nở trong vườn , một áng mây trắng , một cụm sương mù ban sáng, mùi vị phở thơm nồng mùi hồi, quế …khi đi ngang qua những quán ăn trong khu Tiểu Sàigòn. Tất cả gợi nhớ nhiều về một quê hương xa khuất, mù khơi..tít tắp. Đàlạt, Sàigòn,Kinh Sáng, Vĩnh Long…Mình sẽ làm gì đây khi trở lại? Thăm phố, thăm bạn , thăm bè, thăm trường cũ... Bạn bè chọc mình về thăm lại người yêu xưa. Giờ mình có người yêu nào đâu để thăm viếng? để ghé thăm? Mà nếu có thì tất cả cũng chỉ là thoáng hương xưa thôi. Có ai đợi chờ ai đâu hở? Cảnh xưa , người cũ “ Cố nhân xa rồi... có ai về lối xưa... ” Vẫn là lời nhạc mênh mang buồn…ray rức lòng .
Sáng nay thức dậy, nằm nghe những tiếng chim hót ngoài vườn. Lũ chim dậy thật sớm. Chú chó Mai cồ và nhỏ Wishbone vui lây với niềm vui của lũ chim cũng chạy quanh khu vườn nhỏ sủa gâu gâu. Nỗi vui nhẹ thoáng đến…Muốn nằm nướng thêm một chút cho vàng da, cho hườm đôi má như ngày xưa còn bé. Mấy cô con gái trong nhà được chia phiên nấu cơm sáng. Hôm nào đến phiên mình khi Bố kêu dậy là y như rằng, mình “ dạ” xong rồi ngủ tiếp. Chịu không nỗi Bố phải la lên :“ Già! Già! Trẻ ! Trẻ !..Mười lần như chục. Kêu phát mỏi miệng mà nó cũng trơ trơ….” Đến lúc ấy , mình mới tung chăn ngồi dậy. Thật khổ sở, tuổi mình lúc ấy còn mê ăn, mê ngủ... thêm nữa Đàlạt lạnh vô cùng ai mà muốn dậy sớm phải không? Nhớ những sáng xưa, những kỷ niệm thuở nào..Giờ Bố đã vĩnh viễn nằm yên trong lòng đất, mắt mình thấy cay cay nhớ bố. Những câu la mắng của Bố ngày nào dù có muốn nghe ,giờ cũng đâu nghe lại được. Mấy đứa con của Bố thừa hưởng di truyền của Bố là niềm đam mê du lịch. Bố thường bảo “ Đi cho biết đó biết đây. Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn”. Chả thế những đứa con Bố bay nhảy khắp nơi từ Nam ra Trung. Tiền để dành dùng gần hết cho du lịch. Mỗi năm vào dịp hè về, bố bắt mỗi đứa giúp việc nhà hai tháng. Tháng thứ ba Bố cho tiền đi du lịch. Nếu Bố còn sống, nếu mình còn độc thân?. Dễ gì hơn mười mấy năm mình không về thăm quê nhà yêu dấu? Phải vậy không? Thời gian trôi qua nhanh quá! Bố đã ra đi gần ba mươi năm rồi. Ba mươi năm biết bao thay đổi! Nói theo kiểu Bố thường hay nói :“ Có nằm mơ Bố cũng không tin” là cả gia đình mình đang ở Mỹ. Làm sao có thể cả bầy con của Bố đang ở nơi đây, đang quay quần bên mẹ ...Bố cũng có mộng ước cho con đi du học. Nhưng nhà nghèo, con đông ...làm gì có tiền đi ngoại quốc.? Vậy mà...giờ đây trừ một người con trai gởi mình trong biển cả khi đi tìm tự do, một cô con gái vắn số chết ở quê nhà. Bảy người con còn lại phần đông đã có một cuộc sống ổn định trên xứ người. Bố ơi! Chính con cũng đang nằm mơ đây. Chính “cuộc đổi đời ...không thể tin được” này, đã đưa con và gia đình đến đây. Nhờ những bất hạnh, những khổ đau ... đã thúc đẩy mọi người vươn lên , cố thoát khỏi những trùng vây khổ nạn đó.
Bố ơi! gần hai mươi năm xa quê…Con sắp được trở về. Nhất định con sẽ về thăm lại làng xưa, về thăm ngôi nhà cũ đầy ắp kỷ niệm của gia đình mình. Có thể con sẽ không ̣được vào trong ngôi nhà xưa vì giờ đây đã thay đổi chủ nhưng nhất định con sẽ tìm về... Chỉ cần đứng từ xa mà ngắm, chỉ cần đứng tựa hàng rào nhìn vào bên trong. ..Chỉ nghĩ đến đây thôi, mắt con đã cay cay vì nhớ....Bố ơi! Con cũng quyết định trở về quê Bố. Quê hương nghèo nhưng xinh đẹp mà Bố hoài hoài nhắc đến. Quê hương Bố đã bỏ ra đi từ thuở đôi mươi...mà cho đến những ngày cuối đời Bố cũng không thể về thăm lại. Bố! Con sẽ thay Bố trở về, sẽ thay Bố thắp một nén nhang ở từ đường của dòng họ...sẽ đi thăm lại con đê xưa, đình làng cũ ...nơi Bố đã có những tháng ngày tuổi nhỏ cùng nhóm bạn ấu thời thả trâu, thả diều, đánh đáo... Rồi con sẽ được thấy Sông Lam, núi Hồng, đèo Ngang...những địa danh gắn liền với vùng đất địa linh nhân kiệt, quê hương Bố. Bố ơi! Những kỷ niệm mà Bố nhắc mãi trong những bữa cơm gia đình, vẫn ở mãi trong con...dù Bố đã đi xa, xa mãi...Viết những dòng này hôm nay ...bởi con đang nhớ Bố. Con thật nhớ Bố! Bố ơi !...
Forget Me Not Dalat

No comments: