Thursday, August 30, 2007

MẸ VÀ EM

Em tôi đi học chụp hình. Em vui vẻ tự tin hơn mỗi lần bấm máy. Mẹ tôi ủng hộ em hết mình. Đương nhiên, bởi mẹ rất thích được chụp hình và được làm người mẫu. Ngày đầu tiên đi học về. Mẹ đón tận ngoài cửa hỏi em: “ Con học được gì nào?” Em cười rạng rỡ: “ Mẹ đi ra ngoài vườn, con sẽ chụp cho mẹ những pô hình thật đẹp.” Quả thật, những tấm ảnh rửa ra trông mẹ ăn ảnh lắm. Có tấm ảnh mẹ ngổi giữa đám bí rợ đang thời kỳ ra hoa. Có hình mẹ đang cuốc cỏ sau hè hoặc mẹ đang tươi cười bên giàn mướp, giàn bầu trong khu vườn nhỏ xinh xinh đầy hương sắc của mẹ. Em nói với tôi: “ Em chụp với tốc độ 1/125 và khẩu độ 5.6 . Tôi cười cười. Dĩ nhiên tôi chả hiểu gì là tốc độ, là khẩu đô cả!.
Chủ nhật này tôi đến thăm mẹ. Mẹ bảo em đã đi học từ sáng. Mẹ mang tấm ảnh em chụp chân dung mẹ ra khoe.Tấm ảnh em chụp thuộc loại phim đen trắng. Khuôn mặt mẹ được ánh sáng chiếu vào một bên đen và nửa kia có màu sáng hơn.. Khoảng sáng trên khuôn mặt mẹ thấy cả những nếp nhăn, những lằn xếp . Bức ảnh thật có hồn.Sau bức ảnh em ghi : Chân dung mẹ: ánh sáng tạt ngang̣( ̣side lighting). Tôi lẩm bẩm như đang có em bên cạnh :“ Đương nhiên, được đi học phải khác chớ.”
Khóa học được tổ chức mỗi tuần vào sáng chủ nhật. Em đi học thật chuyên cần, không hề bỏ một buổi học nào. Sau những buổi thực hành,em lại mang hình đi rửa. Trong album học nhiếp ảnh của em chưng những hình là hình . Nào là hình ảnh con đường mùa Xuân hoa đào nở rực, những con đường phượng tí́m, tím cả rứng chiều… Hình những người mẫu đẹp như mơ : Áo dài tha thướt nhẹ bước trong nắng mai.. hay, hình những cô bé choai choai quần jean, áo thun hở bụng, rún đeo nhẫn hột xoàn thật hấp dẫn. Nhìn ảnh mẫu Anh ba tôi phán ngay: “- Sau khóa học này chắc mấy học viên nam của lớp em phải đi bác sĩ nhãn khoa mất. Biết vậy anh cũng ghi tên nhập học.” Em tôi bật cười: “ - Lẽ dĩ nhiên rồi…Con trai nào chả mê người đẹp.Những buổi thực hành ít có ai vắng mặt đâu anh ba.”
“ Nghèo thì hao. Giàu thì phá sản..” Em bảo với tôi mấy ông mê chụp ảnh thường nói chơi như vậy đó. Họ bỏ tiền ra mua những máy chụp hình, những ống kính..những dụng cụ dành cho chụp ảnh tốn cả chục ngàn là chuyện thường. Chưa nói, những Ông săn ảnh chuyên nghiệp thích đi nhiều nơi. Từ sông, qua hồ, lên núi, trèo đèo..đến thung lũng…Nhiều tiền thì đi Âu châu, Trung quốc, Việt nam… các nước có nhiều cảnh đẹp trên thế giới. Ít tiền hơn một chút thì cũng đi cho được những vùng đẹp nổi tiếng ở Hoa kỳ như Grand Canyon, Yosemite... Hao là chuyện dĩ nhiên phải không? Với em tôi, cũng đã thấy hao rồi đó chứ. Cái máy hình chụp ngon lành một chút cũng đã chi gần ngàn bạc.
Để chuẩn bị những tấm ảnh phải nộp cho ngày tốt nghiệp. Em đã chở “Người mẫu mẹ” đi chụp ngoại cảnh. Nghe đồn Echo Park hoa sen đang kỳ nở hoa thật đẹp. Em đã lặn lội lái xe từ Ontario, theo Free Way 10 , rồi qua Free Way 101, lên đến tận Los Angeles để chụp hình. Trước khi đi em tưởng tượng: Em sẽ có một bức ảnh chụp thật tuyệt vời: Mẹ mặc áo già lam, ngồi chắp tay theo tư thế thiền … Phía sau mẹ là cả một rừng sen mênh mông… Hình mẹ sẽ rất xinh đẹp, đẹp như một bức tượng! Buổi chiều về nghe mẹ kể. Cả một hồ sen rộng lớn như vậy mà nào thấy hoa, chỉ thấy một cụm sen lá toàn lá, đếm đi đếm lại chỉ có được ba đoá sen nở. Em ráng chụp hoài cũng không được một tấm ảnh đẹp . Thế là em quay qua đề tài mới: “ Chụp vịt”: vịt con. vịt lớn, vịt bé…vịt đang bơi, vịt đang bay, vịt nằm nghỉ ngơi bên bờ hồ…Mẹ cười ngặt nghẽo khi nhìn hình mẹ chụp bên cạnh bầy vịt đang dành ăn những mẫu bánh mì do mẹ quăng ra…Chiếc nón lá mẹ đội hôm đó làm tăng thêm nét sống động“ hình người mẹ quê đang cho vịt ăn” Cả một quê hương thanh bình, hồ sen, ao cá, sông nước miền quê ở quê hương mình, đã được em mang qua đây, cho vào trong ảnh chụp…
Em tôi vẫn đều đều đến lớp. Mẹ cũng vẫn là người mẫu sáng giá nhất của em. Lớp học nay mai mãn khoá.Quý vị giảng viên sẽ họp nhau cùng bình chọn những tấm ảnh xuất sắc nhất trong khoá học để trao giải thưởng,Có bao giờ một tấm ảnh chụp nào đó của mẹ tôi sẽ là tấm ảnh được tuyên dương đẹp nhất, xuất sắc nhất trong Lớp ảnh nghệ thuật của em tôi ? Cho nụ cười của mẹ đã rạng rỡ lại càng rạng rỡ hơn khi biết con mình được giải, mà mình lại là người mẫu của con? Và cho em tôi có thêm những niềm vui mới: Mang cái đẹp của thiên nhiên, vạn vật, con người …thâu vào ống kính….
Forget Me Not Dalat

No comments: