Wednesday, November 11, 2009

Viet Nam Du Ký

VIỆT NAM DU KÝ
(Tiếp theo)




Chuyến bay Sài Gòn-Đà Nẵng khởi hành 12 giờ, bị hoãn đến 4 giờ chiều. Nghe nói hãng Pacific này chuyên môn bị trễ. Để hành khách khỏi phàn nàn. Hãng máy bay đã cho hành khách được dùng bữa ăn trưa free ở nhà hàng trong phi trường. Bởi tại ăn “ chùa” nên món ăn cũng bị giới hạn khi chọn lựa. Nhưng chả sao!. Có phở, có cơm sườn ăn cũng qua phà. Ăn uống xong xuôi tụi mình đem trái cây ra ăn .Hôm qua ra chợ thấy “Mãng cầu” ta “ chôm chôm” hấp dẫn quá nên mấy đứa đã rinh về thật nhiều. Ăn tối, ăn sáng…rồi lại ăn trưa. Ăn xong, mấy nhỏ nằm lăn ra những băng ghế trống nhắm mắt nghỉ ngơi …Còn mình , ngồi vớ vẩn xem ba, bốn phim Đại Hàn trên những Tivi quanh phòng đợi. Đầu óc không tập trung nên cũng chả hiểu nội dung phim gì cả. Khoảng gần bốn giờ, xét vé lên máy bay. Xe bus chở từ chỗ đợi đến máy bay. Hành khách lục tục lên máy bay bằng cầu thang kiểu xưa. Chiếc máy bay nhỏ khoảng một trăm chỗ ngồi cất cánh khi trời đổ mưa tầm tả, nghe nói Đà Nẵng cũng đang bão lụt tưng bừng.Không biết có thể lên Trà Mi rước dâu được không nữa.Chả hiểu duyên nợ sao mà Bi lên tận( mật khu Việt Cộng ngày xưa !) cưới vợ. Máy bay nhỏ thỉnh thoảng lắc mạnh. Nhân viên phục vụ chuyến bay cứ nhắc nhở hành khách không nên di chuyển trên tàu làm mình cũng thấy ớn. Chỉ khoảng hơn một tiếng bay là đến sân bay Đà Nẵng. Quả mau thật! Dung và Bi ra đón. Trời mưa lất phất. Cảm ơn Trời Phật chuyến bay an toàn. Đón tụi mình mưa cũng đã dịu bớt. Taxi chở đến Khách sạn “ Price” ở đường Phan Chu Trinh (̣ con đường xưa anh đi đây mà!.)
Trời mưa thì mặc trời mưa, tụi mình kéo nhau đi ăn. Lang thang trên con đường Phan Chu Trinh, tụi mình mua bánh mì vừa đi vừa gặm, cũng không quên nếm thử bánh bao xứ Đà. Chuyến đi Đà Nẵng lần này có Thanh Vân, bạn Thy tháp tùng. Cô bé cũng rất hòa đồng, lại có “tinh thần ăn uống” nên tụi mình cảm thấy thoải mái khi cùng đi chung.
Về lại Khách sạn một lúc, mấy đứa cháu anh Như từ Huế vào. Anh chàng Thắng cù mì cục mịch có vợ thật hiền, chàng Lợi, em Thắng lanh lẹ, nói năng dẻo quẹo, đi cùng con bé Hoà Anh, con bé con đầu lòng đang học Đại học Huế, người nhỏ nhắn thật xinh. Một lát sau Bình và Thành từ Ban Mê Thuột cũng kịp đến, chỉ có An không được khoẻ nên ở nhà. Nghe nói chặng đường từ Ban Mê về đây, sau cơn lũ lụt xe thật khó đi nên Bình bị ói mửa quá chừng. Gần ba mươi năm mới gặp lại Bình, Thành. Mình xúc động đến rơm rớm nước mắt.Bình, An, Thành là con của Dì Thảo. Tội nghiệp các em mất mẹ khi còn quá nhỏ. Ba chị em được Bố nuôi nấng khổ cực ở miền Trung nghèo khổ quê mình. Sau bảy lăm mấy cha con dời ngay lên Ban Mê Thuột . Vài năm sau Dượng qua đời. May mà các em chịu khó học hành, làm lụng nên người nào cũng trở thành Thầy, Cô giáo. Ngoài giờ dạy, thời gian còn lại dành cho việc trồng tỉa, chăm sóc vườn cà phê nên cuộc sống tương đối sung túc hơn xưa thật nhiều.
Ngày… tháng …
Hôm nay ngày cưới của Bi. Mới mờ sáng, Thủy chị của Dung đã cho xe đến rước. Chuyến xe chở tụi mình và một số bà con bên đằng gái có mười bốn người. Thành và Bình không đi vì mệt. Mưa thật lớn. Xe chạy ngược qua Quốc lộ hướng về phương Nam. Đường phố nhạt nhoà trong mưa. Mình cố nhìn ra ngoài nhưng chả thấy gì cả. Bác tài phải giỏi lắm mới điều khiển con ngựa sắt trong mưa gió thế này. Cái quạt nước gạt nước như say rượu, quạt không ngừng. Ngồi trên xe mình chỉ biết cầu nguyện. Cũng may chạy được khoảng hơn nửa tiếng, mưa từ từ nhỏ hạt lại. Qua cửa xe, con đường Quốc lộ Một vẫn không thay đổi bao nhiêu, cũng vẫn mái tranh vách lá, những ụ rơm cao, thỉnh thoảng có những căn nhà mái ngói ẩn mình sau những luỹ tre, vẫn còn những chú trâu đang gặm cỏ mà đây đang gặm cỏ ở cánh đồng ngập nước. Cánh đồng nước mênh mông nhìn xa giống như một dòng sông ngàu đục phù sa.Thật ra lụt lội mang nhiều tai hại cho dân nhưng cũng đem không ít lợi lộc đến,. Nước ở sông tràn vào mang theo nhiều tôm cá. Mọi người túa ra vó cá, một số người cũng đang ngồi bán cá ở dọc đường.
Xe đi qua điạ phận Tam Kỳ. Thật nhiều quán ăn nhỏ mọc lên ở dọc đường. Mình thấy thật nhiều quán Mỳ Quảng, bún, bún thịt Đà điểu, quán bán thịt cầy. Qua khỏi Tam Kỳ, xe tiến dần lên vùng núi. Hai bên đường có những đoạn gần giống như đèo chuối. Chuối được trồng thật nhiều. Đường ở đây vừa qua những ngày mưa lũ nên đất đá bị sạt lỡ còn nằm lăn lóc bên vệ đường, có lúc xe gập ghềnh khi bò trên đoạn đường vừa được “ chỉnh lý” .
Xe đến Trà Mi khoảng hơn chín giờ. Mưa tầm mưa tả. Mình chưa bao giờ được dự một đám cưới mưa gió thế này. Vài người trong họ nhà gái lấy dù ra đón bọn mình vào nhà khách của Xã. Mang tiếng là nhà khách nhưng chỉ như là trụ sở củ kỹ. Tội nghiệp Bi tối qua phải ngủ ở một nơi trống trải, hoang vắng như thế này. Ở đây phe nhà gái đã chuẩn bị giùm họ nhà trai đầy đủ lễ vật: mâm quả,trái cây…Mâm quả được sắp xếp thật đẹp. Trầu cau, bánh mứt …được bàn tay khéo léo của những cô, những bà khéo tay nào đó xếp thành những hình rồng, hình phượng trông thật đẹp mắt. Từ nhà khách đến nhà gái chỉ đi khoảng vài trăm thước. Đi dưới dù che.Con đường từ nhà khách đi đến nhà cô dâu theo thế đi xuống dốc, nước mưa chảy mạnh từ trên xuống. Mình nghịch ngợm đi vào chỗ nước lớn. Vui vui với cảm giác lội mưa như những ngày tháng mưa ở Đà Lạt. Mưa quá là mưa. Mang giày cao mà nước vẫn dâng cao trên mắt cá. Giày sủng ướt trong mưa. Tội nghiệp cho những người bưng mâm quả, rón rén đi nhẹ để khỏi chụp ếch. Nép hẳn vào những trợ tá cầm dù trông cũng lãng mạn đấy chứ. Tuy gió mưa tầm tả nhưng vẫn không thiếu người hiếu kỳ ở hai bên đường nhìn đoàn người rước dâu đi qua. Thấy vui vui vì lâu lắm mới dự một đám cưới quê. Nhà cô dâu nho nhỏ, có che rạp trước nhà,kê được khoảng mười bàn. Phải nhanh chóng trở về Đà Nẵng chuẩn bị cho buổi tiệc cưới buổi chiều nên buổi lễ Tân hôn diễn ra thật nhanh chóng nhưng cũng khá đầy đủ. Trước tiên đèn Long phụng được thắp lên. Cô dâu chú rễ làm Lễ gia tiên. Nhà trai đưa Lễ vật. Chú rễ, cô dâu trao nhẫn cưới. Mẹ chồng đeo bông tai cho cô dâu. Họ hàng hai bên trao quà cho đôi tân lang, giai nhân…Sau đó vào tiệc quê. Gà luộc, gỏi trộn, heo rừng nướng, bê thui, chả, ché…Ngon và thấy fresh.Ăn vội vàng rồi về thành phố vì sợ mưa lũ tới. Trên đường về chú rễ than đói vì ở tiệc cưới có ăn được đâu. Cả phái đoàn ngừng lại ở Tam kỳ ăn Mì Quảng. Ai cũng đồn mì Quảng ở đây rất ngon. Có lẽ ngon dỡ tuỳ khẩu vị của từng người nên mình cũng không thấy ngon bằng mì Quảng Đalạt.
Buổi tối dự tiệc ở Nhà hàng “ Phì Lũ” Tiệc cưới linh đình có ban nhạc giúp vui. Hình thức Tổ chức cũng như ở bên Mỹ. Thức ăn cũng thường chứ không xuât sắc…có điều nhà hàng ở đây dơ quá. Rác rưới vất đầy. Phòng vệ sinh thì khủng khiếp quá nên mình cũng không dám vào. Vậy mà nghe nói đây là một trong những nhà hàng có tiếng ở Đà Nẵng.
Khuya về, mình gọi và liên lạc được với Lan. Cô nàng chạy ngay tới. Hai đứa đi thăm Điểu, Điệp. Tối quá không thăm Điệp. Trở về, hai đưa chạy xe lang thang trên con đường gần biển. Gió mát rượi. Ôm eo ếch nàng…Hai đứa hét to trong đêm, tranh nhau với tiếng gió. Kỷ niệm xưa được nhắc nhở nhiều về những ngày học làm nghề thầy cô trên thành phố sương mù vương vấn.
Ngày ..tháng…
“Non Nước” cách xa Đà Nẵng khoảng mười lăm phút lái xe. Chiếc Taxi đưa năm đứa mình đến chân núi. Hai bên đường rất nhiều tiệm thủ công mỹ nghệ. Những vật bày bán ở đây đa số là những vật làm bằng đá đẽo ra từ những núi đá ở Ngũ Hành Sơn. Những vật trang sức như lược, còng đeo tay, nhẫn…cho đến những vật trang trí trong nhà như bình bông, sư tử, ngựa… được những nghệ nhân gọt đẽo rất công phu , đẹp mắt…ngắm mãi không biết chán. Người mua, kẻ bán rộn ràng…Mình muốn mua những vật kỷ niệm ở đây nhưng mỗi lần cầm lên là bị nhỏ Lan cản lại “ Thôi đi bà, để ra Đà Nẵng lại mua. Mua ở đây bị chém đẹp cho xem, thêm nữa mày mua bây giờ thì làm sao leo núi được” Nghe lời nàng nhưng trong bụng ấm ức lắm, theo kinh nghiệm nhiều khi mình sẽ không gặp lại những vật mình thích….Nên chi ..mua hàng cũng như cưới vợ…phải cưới liền tay…
Lần theo những bậc tam cấp đá, tụi mình tiến lên núi. Một khoảng không gian im vắng, cô tịch hiện ra trước mắt...núi cao ngất, lãng đãng hơi sương. Một ngôi chùa cổ kính nằm ẩn mình sau những lùm cây xanh lá. Chúng mình theo một chú tiểu bước vào chánh điện thắp nhang lễ Phật, sau đó đi thăm quanh chùa chụp hình...Đi lần xuống một thung lũng, cảnh sắc nơi đây quyến rũ bước chân mình. Dựa vào chân núi là một chiếc am nhỏ, khói hương nghi ngút, một bức tượng Phật ngàn tay sinh động được đặt trước am...Bên trái am là một khoảng sân nhỏ với rất nhiều tượng Phật nhiều màu sắc, khuôn mặt rất vui.. sắp xếp cách ngồi giống như đang đàm đạo. Ngó lên ngọn núi nhỏ là bức tượng Quan Thế Âm Bồ Tát với đôi mắt hiền từ, một tay cầm bình hồ lô, tay kia cầm nhành dương liễu...Bước vào thăm am, mình gặp hai hai cô gái mặc áo lam đang quét rác. Hai cô là hai học sinh Trung học đến đây vào mỗi tuần làm công quả. Thật đáng khâm phục làm sao, các em đã bỏ những sinh hoạt vui chơi cuối tuần để đến đây nhổ cỏ, nhặt rác làm đẹp thêm cho cảnh quan nơi này.
Giã từ am nhỏ và hai cô gái mình trở về chùa chính gặp lại các bạn để cùng nhau lên thăm ngôi tháp cao nhất của đỉnh núi này. Từ đây tụi mình có thể nhìn bao quát cả làng núi bao quanh Ngũ Hành Sơn. Nhà cửa chi chít...xa xa bốn dãy núi còn lại trong nhóm Ngũ Hành vẫn mờ mờ trong màn mây. Những ngôi tháp nhỏ với chóp nhọn vươn cao đẹp như trong những bức tranh cổ trong những chuyện Tàu. Thật may mắn ngày hôm nay trời không mưa,nắng dìu dịu....tha hồ cho tụi mình chụp hình. Nhìn xuống chân núi là một vùng nước rộng bao la, nước rất trong xanh. Mình ngây thơ khen là dòng sông đẹp quá, làm cô bé dân địa phương ở đây cười ngất cho biết đó không phải là sông, chỉ do nước lụt đ̉ể lại từ cả tháng trước. Đúng là “quê” thiệt .
Sau một hồi ngắm trời mây tụi mình đi thăm những hang động. Trước tiên vào thăm Hoa Nghiêm trước. Mua vài bó nhang, từ từ tiến vào động... Rón rén bước trên khoảng đất sũng ướt chỉ sợ trợt chân. Tụi mình đi thắp nhang hết những miếu thờ trong động...Cùng vào động với tụi mình có thêm nhóm sinh viên đang học ở Đà Nẵng. Tất cả các em đều ở Hà Tĩnh vào. Gặp nhau chốn lạ mà cũng khá thân tình. Đúng là : “ xa quê hương ngộ cố tri ”. Rời Hoa Nghiêm tụi mình đi thăm động Huyền Không, sau đó vào thăm Tàng Chơn động. Còn nhiều động nhưng mùa này trời mưa trơn trợt nên tụi mình không dám mạo hiểm đi thăm hết các động vì sợ nguy hiểm...Cùng đi với tụi mình có khá nhiều du khách ngoại quốc. Ai cũng khen quê hương mình đẹp. “ Lẽ đương nhiên rồi” Trong thâm tâm ai cũng tự hào về quê hương xinh đẹp của mình. Tụi mình còn đi loanh quanh thăm những tháp quanh núi trước khi hạ san. Sau gần cả ngày lang thang trên núi, ai cũng cảm thấy đói bụng...Tìm được một quán Mỳ Quảng dưới chân núi. Cả bọn tấp vào ăn...Mỳ Quảng ở đây không xuất sắc nhưng ăn cũng tạm được, một phần có lẽ vì đói. Nhỏ Lan đưa bọn mình về khách sạn xong quay về nhà hắn, hẹn buổi tối tới nhà dùng cơm và đi thăm cầu sông Hàn.
Về khách sạn tắm táp xong thì Dũng ở Quảng Ngãi ra thăm. Vui quá. Qua bao nhiêu năm không gặp mà tụi mình có cảm giác như mới vừa xa không lâu lắm. Nhớ ngày miền Nam mất, Dũng đang trọ học tại nhà mình. Mấy chị em cả ngày ngồi bên Radio nghe tin tức... cùng buồn, cùng khóc với số phận đau thương của cả dân tộc. Vài ngày sau ngày Đà Lạt thuộc quyền kiểm soát của Cộng quân. Dũng nằng nặc đòi về Quảng Ngãi, ai cản cũng không được. Anh chàng, khi thì đi bộ, lúc đón xe đò...cả mấy ngày trời mới về đến nhà...Bỏ học dở dang , cậu bé học nghề lái xe, giờ có xe tải chuyên chở hàng hóa đi các tỉnh miền Trung. Hỏi Dũng có bao nhiêu con. Cậu bé khề khà nói lớn : “ đầm đôi” chị ạ. Tụi mình cười xòa, thằng bé vẫn tếu như ngày xưa.
Tối nay, Dũng và tụi mình cùng đến nhà Lan. Thể theo lời yêu cầu của khách, Lan luộc rau lang chấm mắm nêm, cá khô nướng lên ăn với nước luộc rau, vậy mà tụi mình ăn thật ngon lành, cơm bới lia lịa. Chồng Lan trông cũng thật hiền. Hai người lập gia đình muộn nhưng cũng có được một cô con gái đang học ở Sài gòn. Ông xã Lan đã về hưu, Lan vẫn còn đang đi dạy. Cuộc sống tương đối ổn định...
Dù trời lắc rắc mưa, Lan cũng cố dẫn tụi mình đi thăm cầu sông Hàn. Đi bộ dưới chân cầu , chờ cầu sông Hàn quay mà chờ mãi hoài cũng chưa thấy. Tự nhiên mưa nặng hạt...cả bọn cuống cuồng chạy lại chỗ đậu xe. Vậy là tụi mình không có duyên thấy được cầu quay rồi. Thôi chào giã từ vậy...Giã từ sông Hàn...Hẹn ngày gặp lại...nhưng chả biết lúc nào sẽ gặp lại đây?

Ngày...tháng...năm....
Sáng nay Dũng phải vô lại Quảng Ngãi. Mấy chị em kéo đi ăn phở, có Dung và Bi cùng đi. Luyến lưu rồi cũng phải chia tay. Phải chi không có vụ bão lụt cản đường thì tụi mình đã ghé vô Quảng Ngãi thăm Thím Cường và các em rồi. Quả là mình tính không bằng Trời tính. Chờ Dũng lên Honda ra đi . Thy và Vân cũng ra phi trường trở về Sài Gòn, còn lại mình và My theo Dung vào chợ Cồn mua sắm. Áo quần may sẵn ở đây rất rẻ. Mua vài ba bộ làm kỷ niệm,tìm một ít đồ đá Ngũ Hành Sơn nhưng không thấy bán nơi đây. Rõ tiếc là đã nghe lời xúi dại của nhỏ Lan!!. Rời chợ Cồn, tụi mình đến nhà Thủy, chị của Dung chơi, ở lại ăn trưa. Trở về khách sạn thanh toán tiền bạc. Dung và Bi còn ở lại Đà Nẵng thêm vài hôm mới vào Sài Gòn. Chiều nay mình và My tiếp tục cuộc du hành tiến ra phía Bắc.
( Còn tiếp )
Forget Me Not Dalat

No comments: