Thursday, May 20, 2010

Về lại làng xưa

VIỆT NAM DU KÝ


VỀ̀ LẠI LÀNG XƯA




Ngày ... tháng… năm
Sáng nay, hai chị em mình về thăm làng cũ. Trước tiên tụi mình đi viếng chùa Linh Giác. Chiếc taxi chở hai chị em chạy thẳng lên dốc đá, vòng theo đường vào chùa rồi ngưng trước cổng. Chùa hôm nay mở cổng, khác với hôm trước mình đến rồi lại về không. Ngôi chùa làng của mình bao năm qua đã có nhiều thay đổi, mái ngói rêu phong, tường vôi bạc màu mưa nắng, cô Bảo trụ trì chùa nhận ra hai chị em mình ngay dù đã trải qua gần hai mươi năm. Cô cũng không già đi mấy. Cô dẫn tụi mình vào thắp nhang lạy Phật, sau đó mời tụi mình ở lại dùng cơm chay. Ngày hôm nay có một đoàn hành hương tới thăm viếng chùa nên một số Phật tử đã đến chuà làm công quả. Thật vui mì̀nh gặp lại Đào, người bạn học hồi tiểu học và một số bạn bè quen cùng xóm ngày xưa. Bên mâm cơm chay đạm bạc, chúng mình tíu tít nhắc lại chuyện xưa. Đào dẫn mình về nhà, ra mắt ông chồng mà thuở xưa là bạn học của mình ở trường Trung Bắc. Giá như không có sự giới thiệu của cô nàng chắc mình không thể nhận ra là cậu học sinh thật đẹp trai của thời đó trở thành một cụ da mồi, tóc muối, khô cằn vì mưa nắng như vậy. Tiện đường Đào dẫn mình đi thăm vợ chồng Xuân Tứ, vợ chồng Lê, thăm Nga... ở ấp Hà Đông. Hàn huyên khá lâu, sau đó tụi mình từ biệt các bạn để về thăm nhà cũ.
Theo con đường nhỏ hai bên quỳ vàng nở rộ . “ Con đường xưa em đi” đây rồi. Ngày xưa bố mình đã trồng những đám quỳ để ngăn chia khu vườn của nhà mình với con đường đá nhỏ dẫn từ vườn mình lên đến chùa. Sau bảy lăm đất vườn đã xung vào tập thể. Bao nhiêu năm qua đất cát chia chác lung tung, nhà cửa mọc rải rác trên đất vườn cũ nhưng đám quỳ làm hàng rào vẫn không mất đi mà còn mọc nhiều hơn. Nói làm sao cho hết nỗi vui khi mình trở lại, quê xưa vẫn đón mình bằng màu vàng chói chang của loài hoa mình thương mến nhất. Không biết từ bao giờ mình đã yêu loại hoa vàng có cái tên thật mộc mạc này. Hoa quỳ không cao sang như hồng, không dịu dàng thoang thoảng hương như lan, như cúc. Quỳ đơn giản mộc mạc, vươn cao đứng thẳng, luôn luôn hướng về phía mặt trời. Có lẽ tại quỳ gần gũi với mình ngay từ khi mình còn bé, lúc chưa biết yêu hoa, chưa biết thưởng thức cái đẹp tạo hóa thưởng cho những loài hoa bao quanh mình. Quỳ như người bạn của mình hồi nhỏ dại. Quỳ gần gũi, thân thiết với mình biết bao nhiêu! Quỳ mọc ở ven đường, quỳ ẩn mình giữa lòng thung, lân lan trên đồi, trên núi, quỳ xuất hiện mỗi nơi khi mì̀nh đi qua. Nhựa quỳ dây lên tay, lên áo khi mình chạm đến. Nhớ làm sao những lần theo bạn bè lần xuống những thung lũng, lên những triền đồi hái hoa quỳ về xâu thành chuỗi đeo vào cổ, vào cổ tay làm vòng trang sức. Mỗi lần trường tổ chức cắm trại là y như rằng hoa quỳ được hái về trang hoàng các lều trại. Quỳ rực rỡ hẳn lên, xinh đẹp hẳn lên và nhất là quý giá hẳn lên nếu trại của lớp mình được thắng giải trang hoàng. Không những thế quỳ còn giúp thật nhiều cho những nhà vườn trong xóm mình. Này nhé : thân quỳ được làm “choãi”cắm cho dưa, cho đậu leo lên, nâng đỡ hoa, trái. Lá quỳ đem về ủ phân xanh và dân làng quê mì̀nh không thể chối cải , lá quỳ nấu lên đem tắm là món thuốc nam trị ghẻ vô cùng hiệu nghiệm. Cảm ơn đất trời cho ta ngày trở lại vẫn được thấy quỳ vàng, vàng rực trên vuông đất cũ, trong ta vẫn dâng lên niềm cảm xúc dạt dào khi cho tay sờ nhẹ lên nền lá nhám, khẽ bẻ một nhánh hoa hít hít mùi hương quen thuộc ngày nào...Đó không phải là hương thơm ngào ngạt mà nồng nồng, hăng hắc, mùi vị đặc biệt của dã qùy Đà Lạt, loài hoa điểm trang cho thành phố sương mờ mỗi lúc đông về. Men theo con đường đá nhỏ có quỳ vàng dẫn lối đưa mình trở về nhà xưa. Từ phía sau đồi nhìn xuống chỉ thấy thấp thoáng mái tôn cũ , khoảng tường bên hông cũ kỹ rêu phong, hàng trúc bao quanh khu vườn sau nhà đã được thay bằng lưới B40. Cỏ dại, dây leo chằng chịt. Giàn bìm bìm xanh tím ngày nào do anh hai trồng cũng ra sức vươn cao đan dày dãy hàng rào bên hông nhà. Ngôi nhà to với cái sân rộng mênh mông bị che kín dày đặc. Không còn nhận ra ngôi nhà xưa, ngôi nhà thân yêu đã che chở cho cả gia đình mình qua nhiều năm tháng. Ngôi nhà đã cho mình biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Nhớ từng vuông sân, nhớ từng bụi trà, nhớ từng bụi dâu tằm, từng cây mận, cây đào. Thật là lạ! Mình đang đứng đây mà lòng lại mang nỗi nhớ. Nhớ đến xót xa! Bao nhiêu kỷ niệm cũ trở về vây kín hồn. Mình ngẩn ngơ như Từ Thức ngày trở lại – tất cả đã đổi thay. Vẫn biết vật chất biến đổi, cuộc sống vô thường nhưng trong mình vẫn dâng lên nỗi xót xa quặn thắt... Ngậm ngùi từ giã nhà xưa, viếng thăm một vài hàng xóm cũ. Hai chị em mình lẳng lặng, lang thang thăm lại ngôi đình làng, thăm lại trường xưa, thăm con suối cũ... tìm ngắt một cọng me chua nhâm nhi, bẻ một cọng cỏ mía cắn, mút, nhấm nháp... để tìm lại sự ngọt ngào, chua cay mà thuở ấu thơ vì nó chúng mình đã mê mẩn biết dường nào!
Rồi phút chia tay cũng phải đến, lần theo con đường làng cũ, leo lên con dốc cao ở đầu làng mình, hai chị em lững thững rời xa xóm nhỏ, một nơi chốn mà mình thương yêu nhất. Chân bước đi, đầu không hề quay lại. Có một hạt bụi nào đó chợt vương vào mắt mình sao nghe cay cay!!
( còn tiếp )

Forget Me Not Đalat

No comments: