Sunday, September 4, 2011

VNDK Thăm Nha Trang Ngày về với biển



VIỆT NAM DU KÝ
( Tiếp theo )



NGÀY VỀ THĂM BIỂN

Ngày....tháng ....năm...

Thắm thoát mình về Việt Nam được hai mươi ngày. Hôm nay tụi mình sẽ đi Phan Rang như dự tính. Mới sáu giờ sáng, Lộc, cậu tài xế bà con với Dung đã gọi điện thoại : “ Chị ơi em đang đứng ở trước cửa khách sạn nè.” “ Ủa, sao em nói bảy giờ mới đến. ” Lộc cười to trong điện thoại “ Em biết mấy chị sửa soạn lâu lắm nên đến trước trừ hao.” Mở cửa khách sạn đón Lộc vào, hai chị em vội vàng đi đánh răng rửa mặt. Hành lý mang theo đã chuẩn bị hôm qua nên không đầy nửa tiếng là tụi mình đã lên xe. Gọi điện thoại báo cho Dung biết sẽ đến đón cô nàng sớm hơn dự tính, Dung vui vẻ báo là đã chuẩn bị xong, ngay món điểm tâm là xôi và bánh mì thịt cũng đã chuẩn bị để tiết kiệm thời gian đi ăn sáng ở tiệm.
Buổi sáng Đà Lạt trời lành lạnh, cái lạnh se se của những ngày đầu mùa Đông, ngồi trên xe tụi mình lấy bánh mì ra gặm, vừa nhâm nhi bánh mì vừa nhắc lại những kỷ niệm xa xưa, nhớ nhất là những hôm trời lạnh chờ bánh mì Vĩnh Chấn ra lò, những chiếc bánh mì dài, nhỏ , ốm như cái que bên ngoài có phết một chút bơ. Bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng, cắn kêu “ rộp ”, vị béo của bơ trộn lẫn vị bùi đặc biệt của bột mới hấp dẫn làm sao!. Nhai bánh mì trong cái lạnh của Đà Lạt mới thấy thú vị. Nhớ ngày xưa, gần nhà thờ Tin Lành cũng có lò bánh mì tên “ Hoà Bình ” Đặc biệt ở đây có bánh mì ba tê kiểu Pháp. Mình chưa thấy bánh mì ba tê ở đâu ngon bằng đây. Thuở ấy, mẹ hay sai mình đi chợ cùng với cậu em trai. Hai chị em mê ăn bánh mì ba tê đến nỗi không dám đi xe, để dành tiền ăn bánh. Đến tiệm bánh, rón rén vào cửa, bấm nhẹ chuông chờ chủ ra bán. Hai chị em dán mắt nhìn vào tủ kính. Hấp dẫn làm sao! Những chiếc bánh mỳ ba tê xếp cạnh những cái bánh croisant rám vàng, những cái bánh ngọt hình sừng trâu, những chiếc bánh paté chaut bóng nhẫy bơ... Nhìn món gì cũng muốn mua nhưng sau chót tụi mình chỉ chọn món bánh mì trét ba tê mà thôi. Cái vị béo, bùi hấp dẫn của những chiếc bánh mì ở hiệu Hòa Bình làm mình nhớ mãi. Bánh mì Dung mua hôm nay cũng thật ngon, nghe nói là một tiệm nổi tiếng ở đường Duy Tân nhưng với mình làm sao ngon bằng những ổ bánh mì ba tê ngày xa xưa ấy. Tụi mình vừa ăn vừa nói chuyện líu lo trong khi xe đã chạy qua bao nhiêu đường phố Đà Lạt. Từ đường Phù Đổng Thiên Vương xe chạy thẳng qua Đinh Tiên Hoàng, rồi chạy xuống đường bờ hồ Xuân Hương. Vẫn theo lộ trình xưa, xe theo đường Trần Hưng Đạo để từ từ ra xa thành phố, đi về hướng Sào Nam, Trại Mát. Đến đây tụi mình mới sực nhớ là đã quên không mua ít rau và trái cây đi biếu bà chị. Vậy là bác tài phải ngừng lại cho tụi mình vào chợ Trại Mát. Đi loanh quanh trong chợ thấy rau không tươi, trái cây cũng vậy nhưng kẹt quá đành mua ít khoai tây, cà rốt làm quà. Chiếc xe chở chúng mình lại tiếp tục lên đường. Trạm ngừng chân kế tiếp là Trạm Hành. Tụi mình ghé thăm gia đình anh Ẩn. Ngôi nhà anh cất trên một ngọn đồ̉i, nhà thật đẹp, cách trang trí rất mỹ thuật. Gia đình là một trong những nhà giàu nổi tiếng trước đây. Sau tháng tư bảy lăm nông dân bị xung vào tập thể, đời sống dân chúng đi xuống tận cùng, cũng may từ ngày nhà nước Cộng Sản buông ra cho làm ăn cá thể trở lại, nhà vườn, nông dân dễ thở hơn...nhờ vậy gia đình anh khá giả lại. Không có thời gian nhiều tụi mình giã từ anh chị tiếp tục cuộc hành trình. Qua Trạm Hành đến Đơn Dương, xe từ từ đi vào con đường đèo tuyệt đẹp của Đà lạt. Lâu quá lâu rồi mình mới đi lại trên đèo này. Ngày trước mỗi lần có dịp đi Nha Trang hoặc ra Trung là bắt buộc phải đi qua đèo Ngoạn Mục. Đường đèo đẹp như tên gọi của nó, dài quanh co khúc khuỷu, nhìn từ trên xuống giống như một chú rắn khổng lồ đang trườn mình lướt đi. Hai bên đường bao nhiêu là hoa dại, dây leo quấn quanh trên những cây rừng, cơ man là quỳ vàng ẩn hiện trong những lòng thung. Thông xanh chập chùng, ngút ngàn vươn mình trong nắng. Ôi thiên nhiên bao quanh đẹp như tranh vẽ! Tụi mình say mê ngắm cảnh và chụp hình... rồi lan man nghĩ đến những tháng năm xa xưa khi có dịp đi trên đoạn đèo này. Hồi đó, hành khách được đi bằng loại xe lớn, chất đầy nghẹt người, đường thì nhỏ chỉ vừa cho hai chiếc xe lên xuống, có những khúc cua gấp thật dễ sợ, mỗi lần qua khúc quanh thấy chiếc xe nghiêng giống như muốn chuồi xuống đèo làm mình hoảng kinh. Xe đi qua những khúc quanh nguy hiểm là mình không dám mở mắt ra nhìn, chỉ biết lâm râm khấn nguyện. Giờ được đi bằng chiếc xe nhỏ do một bác tài lái chậm, cẩn thận...thêm nữa ở Mỹ mình cũng đã được đi qua những con đường còn nguy hiểm hơn nhiều nên mình không thấy sợ như trước nữa. Xe xuống gần hết đèo mình lại có dịp thấy lại những ống nước khổng lồ đã chuyển nước từ đập Đa Nhim xuống nhà thủy điện Sông Pha, nơi đây là nhà máy thủy điện đã cung cấp điện cho một vùng thật rộng lớn.
Xe bắt đầu đi qua những vùng ruộng vườn, đã thấy xuất hiện khá nhiều dừa, mình biết tụi mình đang tiến từ từ đến vùng biển. Từ địa phận Phan Rang xe theo con đường mới chạy sát biển, nghe nói đường này mới được làm, đường tráng nhựa láng bóng, đường thật rộng giống như những xa lộ ở Mỹ. Đưa mắt ra ngàn khơi xa, biển xanh một màu , thấp thoáng những con tàu, những cánh buồm nhấp nhô theo sóng khiến lòng thấy bâng khuâng. Xe từ từ tiến vào thành phố, trước khi đi thăm gia đình anh Thanh, tụi mình đề nghị bác tài cho thăm biển Nha Trang trước. Bác tài cho xe đậu vào chỗ đậu xe thật sát biển. Xe vừa ngừng lại là cả bọn chạy ngay ra biển. Lấy tay che miệng làm loa mình hét thật to thi cùng sóng biển đang gào thét “ A...A....Ta đã về đây rồi biển ơi.” Trả lời mình biển tung những đợt sóng trắng xóa vào bờ. Quăng đôi dép xa xa, đặt đôi chân trần trên nền cát mịn, từng bước, từng bước mình bước đi...hồn bềnh bồng, lao xao những nỗi nhớ. “ Nha Trang ngày về, mình tôi trên bãi khuya...” bài hát ngày xưa chợt vang lên trong tâm khảm. Bây giờ không là buổi khuya nhưng biển cũng mang một màu xam xám, trời cũng không mấy xanh. Biển thưa người hoang vắng lạ. Đưa mắt nhìn xa xa bên bờ biển bên kia, bãi Dương mờ mờ với những cao ốc, những hàng dương xanh mát chạy dọc bên bờ biển xanh ở ngày xưa giờ thật thưa thớt... Xa xa dãy núi sau lưng quân trường Đồng Đế vẫn ngạo nghễ uy nghi với tháng năm. Ngắm dãy núi, mình không thể quên được hai câu thơ mà ngày xưa khi đến thăm Đồng Đế đã được dân chúng ở đây truyền miệng “ Anh đứng ngàn năm thao diễn nghỉ - Em nằm xoã tóc đợi chờ ai? ” Núi mang dáng hình anh vẫn còn đấy nhưng những người lính oai hùng xưa kia nay còn đâu? Mình có chút xót xa. Có chút ngậm ngùi. Sau Đà Lạt có lẽ Nha Trang là thành phố có nhiều quân trường nổi tiếng. Sinh ra và lớn lên trong thời chiến có nhiều gắn bó với lính. Hôm nay về đây những kỷ niệm xưa chợt gợi nhớ xót xa. Nhớ người, một thuở đã bị phạt hít đất đến lả người cũng từ thành phố này trốn lên thăm mình, chỉ để tặng một cô búp bê dễ thương trong ngày sinh nhật. Giờ thì người xưa cũng đã xa tít tắp mù khơi, chiếc thuyền nào đó mang người ra biển rồi đi mãi không về. Thăm biển, mình lại nhớ ngày nào đến thăm anh ba khi anh đang tu nghiệp ở trường Hải Quân Nha Trang. Biển đêm Nha Trang đẹp dịu dàng, hai anh em ngồi bên nhau tỉ tê tâm sự đến lúc biển thật vắng mới chịu ra về. Đi bên nhau nhiều người chắc hiểu lầm là một cặp tình nhân đang hò hẹn. Có lúc nghĩ lại, mình không hiểu tại sao anh em mình thân nhau đến thế. Anh đi lính, thư anh viết về cho mình nhiều như thư của người yêu dấu, chuyện gì cũng kể, chuyện gì cũng tâm sự . Giờ anh của mình cũng như thuồng luồng mắc cạn, như cua biển gãy càng... một thời oanh liệt vẫy vùng trên sóng nước, này chiến hạm, nọ giang đoàn chỉ còn trong hoài niệm.
Đến thăm biển Nha Trang thật vội vàng rồi rời xa với nhiều tiếc nuối, không biết bao lâu mình sẽ về thăm lại? Giã từ biển, giã từ con đường Duy Tân xinh đẹp với những hàng dừa, những ki ốt xinh xinh, xe của bọn mình tiến dần vào trong thành phố. Mình có thật nhiều bạn bè ở đây nhưng không thăm viếng một ai chỉ ghé thăm gia đình bác Ba, người bà con bên nội của mình. Bác Ba năm nay cũng đã gần chín mươi, ngoài cặp mắt hơi yếu ra trông bác thật khoẻ mạnh , minh mẫn… Bác hỏi thăm rành rọt từng người trong nhà mình. Bác có một người con trai độc nhất là anh Thanh, vợ anh quê ở Long Hương, chị thật đẹp người, tính tình cũng thật dễ thương. Vợ chồng anh Thanh thật gần gũi với bà con dòng họ nên tụi mình quý anh chị lắm. Sau lúc hàn huyên, anh chị dẫn tụi mình ra nhà hàng hải sản, chủ tiệm là bạn thân của anh nên tụi mình được dịp thưởng thức những món đồ biển thật tươi ngon. Nhớ nhất là món lẩu cù lao thật hấp dẫn Ăn uống xong xuôi anh chị dẫn tụi mình đến chợ Đầm mua sắm. Tụi mình mua thật nhiều bánh phồng và bánh tráng dẻo làm với đường vàng, mè và gừng. Bánh tráng này, hình như chỉ mua được ở đây, bao nhiêu năm rồi cái mùi vị thơm ngon này vẫn làm mình nhớ mãi, mấy chị em cũng không quên mua thêm mấy ký mực khô để làm quà cho bạn bè. Mua sắm xong xuôi, chúng mình chào từ giã anh chị.
Tiễn bọn mình lên xe, anh chị Thanh dặn dò lần sau nhớ sắp xếp ở lại Nha Trang lâu hơn để anh chị có dịp dẫn đi thăm thành phố biển đang được phát triển mạnh về ngành du lịch này. Ở đây có nhiều địa điểm đẹp được nhiều khách ngoại quốc ưa thích lắm. Những cái tên mới nghe đã thấy quyến rũ mời mọc nhưng... tiếc quá tụi mình không có đủ thời gian để thăm viếng. Lưu luyến chia tay anh chị, từ giã chợ Đầm, bác tài Lộc cho xe từ từ lăn bánh. Xe chạy, quay nhìn lại vẫn thấy anh chị đang đứng ở bến xe, vẫy vẫy đôi tay... Cảm ơn Nha Trang. Cảm ơn anh chị. Dù chỉ gặp gỡ thật ngắn ngủi hôm nay nhưng vẫn mang lại trong mình thật nhiều hạnh phúc. Hạnh phúc có lại người thân sau bao nhiêu năm dài xa cách....
( Còn tiếp )

No comments: