Monday, August 4, 2025

YÊU EM TUỔI MƯỜI BA

 

Forgetmenot Dalat

9:20 PM (0 minutes ago)
to me


Nga sững sờ nhìn chàng sinh viên sĩ quan Võ Bị đang đối diện với mình rồi buột miệng kêu lên : - Anh Tiến ! Phải anh đó không ?
Tiến chậm rãi lên tiếng
- Ờ ! Anh đây ? Mợ có khỏe không em ?
- Để em lên lầu mời mợ xuống nhé !
Nga đi nhanh lên lầu, lòng rộn rã niềm vui! Mợ Nga hay tin chủ Luyến đến thăm , dẫn thêm người bạn , cũng là cậu hàng xóm của nhà mình lúc còn ở Sài Gòn nên vội vã ra ngay.
Lúc bấy giờ cậu Luyến mới lên tiếng
- Em Nga gặp bạn xưa nên quên cả nói chuyện với con Cô ạ! Nhưng không sao con biết em ngạc nhiên vả vui lắm nên không trách đâu!
Nga để mợ tiếp chuyện với hai chàng Võ Bị rồi vội vàng đi đun nước pha trà! Gói trà “ Đỗ Hữu “ vừa được người bạn bố vừa đi Bảo Lộc mua tặng tỏa thơm cả căn phòng nhỏ ấm cúng của gia đình nàng! Mợ và Nga nhắc lại những ngày ở Sài Gòn ! Tiến thường xuyên đến học thi với Vị , bạn Tiến ! Nhà sát vạch nên gia đình Vị với Nga thường xuyên qua lại ! Nga đang học lớp đệ ngũ , lúc ấy Tiến đang học thi tú Tài 1. Thỉnh thoảng có bài Toán khó , Nga thường xuyên qua nhờ Vị giảng hộ , hôm nào Vị bận rộn Tiến giúp bạn hướng dẫn cho Nga ! Ở cái tuổi 13 ,hồn nhiên trong trắng đó ... trong Nga , anh Vị , anh Tiến chỉ là người anh thật đơn thuần, nói đúng hơn một người bạn tốt bụng ở trong xóm , sẵn sàng giúp đỡ chị em Nga khi cần đến , vì lúc đó bố Nga bận rộn không có thời gian dạy kèm cho chị em nàng . Bố Nga là nhà binh , xuất thân từ trường Võ Bị Quốc Gia khoá 10! Bố đang làm việc tại Bộ Tổng Tham Mưu.
Đời quân nhân rày đây mai đó ! Gia đình Nga đi chuyển liên miên theo bước chân bố ! Từ Ban Mê Thuột đến Nha Trang , Quy Nhơn , Bình Định ! Mỗi đứa con được sinh ra ở những thành phố khác nhau . Ở Sài Gòn là nơi gia đình dừng chân lâu nhất. Tuổi thơ của Nga hồn nhiên bên bạn học với nhũng trò chơi u mọi , nhảy dây ,ô quan , chuyền thẻ nơi ngôi trường Tiểu học Trường Minh Giảng! Tuổi mới lớn, tuổi ngọc ngà e ấp trong chiếc áo dài trắng , guốc mộc, rộn rã tiếng cười vui trong ngôi trường xinh xắn Lê Bảo Tịnh! Nghe phải chuyển nhà! Dù chuyển lên Đà Lạt ! Đa Lạt thơ mộng , thành phố hoa , thành phố mà nhiều người mơ ước đối với Nga lúc ấy chả là gì cả ! Nga khóc sụt sùi hàng đêm ! Rồi đây Nga phải giã từ trường lớp , cô thầy cùng các bạn thân quen , giã từ con đường Trương Minh Giảng , giã từ bác Hai , ba má anh Vị và những người hàng xóm tốt bụng của mình ! Ờ ... hết còn được ăn những quả Na ngon ngọt , mà mỗi lần Na chín là bác hai mang cả chục sang biếu ! Chưa bao giờ Nga đuợc thưởng thức những quả na nào ngon hơn na của nhà anh Vị!

Rồi ngày ra đi cũng đến! Chào người thân ,hàng xóm , bạn bè ra đi ! Nga cũng không nhớ tại sao mình lại không gặp Anh Tiến lúc rời xa ! Có lẽ anh đã đi đâu , hay về quê nghỉ hè trong thời gian ấy !
Đổi lên DaLạt, thấy gia đình chuyển đi liên miên bố Nga quyết định mua nhà và định cư ở Dà Lạt luôn ! Về Da Lạt , sống với không khí trong lành , tình người nống đượm , thiên nhiên nên thơ , Nga dần dần yêu vùng đất này ! Trường mới , bạn mới ... nhưng người Da Lạt hiền hoà dễ mến nên Nga cũng tạm quên một Sài Gòn phồn hoa !
Thời gian Nga về DaLat vào khoảng 1966
Ba làm việc ở Tiểu Khu Tuyên Đúc một thời gian lại được điều động về Nha Trang, rồi trở lên Ban Mê Thuột vào năm 67, 68 ! Thời gian này VC tiến hành tổng công kích đánh phá khắp nơi ! Trong một chuyến hành quân bố Nga bị bắn xẻ , bị thương nặng chở vào Quân y viện Ban Mê Thuột ! Rồi bố Nga vĩnh viễn ra đi ! Nỗi đau thật không cùng ! Quan tài phủ cờ mang về cùng lúc gia đình nhận điện tín của Bố gởi về cho Chị Oanh của Nga “ Cố gắng thi đậu kỳ thi này nghe con gái của bố “ ! Chị Oanh của Nga đang học thi Tú Tài ! Đau đớn chị Nga khóc ngất đi ! Thương Bố quá , dù bận hành quân liên miên vẫn nghĩ đến con cái! Bố Nga mất đi ! Thật vinh hạnh có vợ chồng chuẩn Tướng Trương Quang Ân đến viếng nhưng đau buồn thay, sau đó hai vợ chồng ông đã tử nạn trong một chuyến rớt máy bay!
Gặp chú Luyến, anh Tiến cũng là sinh viên sĩ quan Võ Bị nối buớc bố mình trong sự nghiệp giữ gìn và bảo vệ đất nước , Nga thấy nhớ bố vô hạn ! Bố của Nga thật hiền lành nhưng nghiêm khắc trong gia đình ! Bố Nga gần gũi với đồng đội, can đảm trong chức vị chỉ huy ! Nga rất ngưỡng mộ bố , ngưỡng mộ những người lính xuất thân từ trường Võ Bị!
Do sự tình cờ chú Luyến ,người yêu của dì Lynh , dì của Nga , học cùng khoá với anh Tiến , lúc nói chuyện mới biết Tiến có quen với gia đình Nga nên dẫn Anh Tiến đến nhà thăm , nối lại tình quen biết năm nào! Anh Tiến hứa với mợ và chị em Nga sẽ thường xuyên đến thăm vào ngày chủ nhật cuối tuần.
Lúc này Nga đang luyện thi Tú Tài 2
Từ cô bé học đệ ngũ, bé tí , nhỏ con , Nga đã trở thành một cô gái mười bảy, mười tám xinh xắn ! Được anh Tiến hứa ra nhà thường xuyên , Nga vòi vĩnh anh kềm toán và lý hoá cho mình! Anh nhận ngay không từ chối ! Từng đã kèm cho Nga lúc trước , biết Nga rất siêng học nhưng anh cũng rất nghiêm khắc “ Nga nhớ nhé ! Nếu Nga không đậu kỳ thi này anh sẽ không ra thăm mợ và các em đâu nhá “ Ở trường ra , anh đến nhà Nga ngay ! Sau khi kiểm tra bài ở trường , giảng bài mới là anh ra về ! Anh nhất định không bao giờ ở lại dùng cơm dù mợ , Nga và các em khẩn khoản mời !

Quyết tâm học tập và do sự kềm kẹp của gia sư , Nga đậu ngay lần đó ! Lấn ấy anh mời gia đình Nga đi ăn tiệm để khoản đãi Nga ! Vui làm sao , thầy mắc công dạy , còn khoản đãi học trò !
Lấy bằng tú tài xong ,Nga thi đỗ vào sư phạm ! Mộng ước làm cô giáo Nga đã thực hiên ! Đồng thời Tiến cũng ra trường ! Trước khi đi , anh ra nhà tặng cho Nga tấm ảnh anh khi anh được gắn lon Thiếu uý ! Anh xin Nga một tấm ảnh kỷ niệm và đòi cho được tấm hình Nga khi còn ờ Sài Gòn , cô bé khi tuổi mời mười ba !
Tiễn anh đi ! Nga rưng rưng nước mắt ! Chúc anh vững tiến nơi sa trường , cho quân địch phải tháo lui trước bước chân của các anh!
Thỉnh thoảng anh có thư về, lời thơ lúc nào cũng lạc quan và luôn mong Nga gắng học ! Mong Nga sẽ trở thành một cô giáo tận tâm và trong anh ... Nga vẫn là một cô giáo dịu dàng nhất , xinh đẹp nhất!
Tiến chưa kịp trở về trong ngày Nga ra trường mãn khoá thì anh đã ngã xuống trên chiến trường An Lộc , người sĩ quan Biệt Động Quân NT.Tiến đã vĩnh viễn ra đi ! Chị Thuỷ , Chị anh đã đánh điện báo tin cho nàng ! Bên mộ anh , Nga thầm thì khấn nguyện : Anh
hãy ngủ yên ! Ngủ yên nghe anh ! Cảm ơn anh ! Em đã thấy trong tập album tấm ảnh em tặng anh, với dòng chữ nắn nót “ Anh yêu em , cô gái tuổi mười ba “
Forger me not Dalat



 

                                       MỐI TÌNH ĐẦU

                              Quỳ Hương đến Đà Lạt vào mùa Xuân. Mùa Xuân của núi rừng cao nguyên này thật đẹp! Buổi sáng thức dậy, khoác vào mình chiếc áo len khá dày, quàng thêm chiếc khăn quàng cổ, Hương nhìn sang phòng ngủ của ngoại, phòng thật yên tĩnh! Chắc giờ này ngoại đang ngủ? Sợ ngoại thức dậy, Hương rón rén, khép nhẹ cửa bước ra ngoài. Ông trời vừa thức dậy, chiếu ánh sáng nhẹ nhàng mơn man đám hoa cúc vàng xinh xắn còn đọng sương trong khu vườn nhỏ của ngoại. Cuối vườn ngoại trồng một dãy hoa hồng đủ màu rực rỡ, khoe sắc trong ánh nắng êm nhẹ dịu dàng… Gió nhẹ lay động những cánh cocolico mảnh mai đang đua khoe những hoa, những nụ với màu hồng nhạt, màu đỏ gụ , màu vàng chanh. Khu vườn yên lặng , Hương nghe được cả tiếng vo ve của lũ ong ruồi đi hút mật sớm. Ôi!Buổi sáng trong vườn ngoại thật thanh bình, thật hạnh phúc! Yêu quá đi thôi!
-                              Hương ơi! Con đang làm gì thế? Sao không ngủ thêm cho khoẻ?
-                              Dạ con quen dậy sớm rồi ngoại ạ! Bên Lào khoảng sáu giờ con đã dậy tập thể dục, ăn sáng rồi đi học.
              Hương theo ngoại vào nhà giúp ngoại nấu nước pha trà , sau đó đi vo gạo nấu cơm. Ở làng ngoại, mọi người có thói quen ăn cơm buổi sáng. Gia đình nào có vườn đều phải ăn cơm sáng mới có sức làm! Bà ngoại lớn tuổi không làm vườn được. Bà nấu ăn cho những người giúp việc ăn sớm . , Ăn sáng xong, Hương vào phòng thay đồ chuẩn bị đi chơi ! Người dì họ Hương hứa dẫn Hương đi chơi đâu đó. Nghe nói chỗ đặc biệt lắm, làm Hương cũng khá náo nức. Hôm nay Hương mặc áo đầm trắng, tóc để tự nhiên không cuốn lọn, trông Hương giống một cô nữ sinh trung học hơn là một cô sinh viên vừa tốt nghiệp đại học!
⁃                           Ồ ! Dì đến rồi ! Ngồi chơi chờ cháu một tị nha! Dì Hương nói Hương cứ tự nhiên, dì ra chào Bác một chút rồi dì cháu mình đi. Khi hai dì cháu ra đến bến xe Chi Lăng lúc đó cũng đã hơn mười giờ. Chiếc xe đò chở khá đông khách. Trời hôm nay thật lạnh, trên xe có vài cô gái mặc áo dài, mặc thêm những chiếc áo len đan khá dày như áo dì Tâm. Dì Tâm của Hương tuy mang chức “ dì “ nhưng dì thua Huơng bốn tuổi. Dì đang học ở trường Bùi Thị Xuân. Lên xe, dì mới cho Hương biết là sẽ đưa Hương đi thăm trường Võ Bị Đa Lạt. Ồ! Đúng là một ngạc nhiên lý thú cho Hương! Ngôi trường này Hương đã nghe danh khá lâu. Trường Võ Bị nồi tiếng nhất Đông Nam Á đấy! Chiếc xe đò Chi Lăng đưa dì cháu Hương đi qua đoạn đường khá dài. Đường phố Đa Lạt thật sạch sẽ, nhà cửa nên thơ nấp mình sau những hàng thông xanh. Dì giới thiệu cho Huơng, đây là Thuỷ Tạ in hình soi bóng Hồ Xuân Hương, kia là nhà thờ Con Gà đứng một chân trăm năm không biết mỏi! Rồi xe đi qua một con đường, nhìn xa xa , cuối con dốc cao cao là ngôi trường Grand Lyceé , với vòm tháp cao theo lối kiến trúc của Pháp thật đẹp! Xe chạy thêm một khúc đến ga xe lửa. Ôi sao nhà ga nên thơ quá! Hương cứ tưởng mình đang đến một vùng nào đó trên nước Pháp. Hương học truờng Pháp từ nhỏ đến lớn ở Savanakhet nên những hình ảnh, những bài học đã đậm nét trong nàng. Đà Lạt là thành phố Paris thu nhỏ quả không sai! Xe ngừng ở bến Chi Lăng tụi nàng phải xuống xe đi bộ để vào trường Võ Bị! Đến đây nàng mới nghe bà dì lên tiếng “ Đáng lý chúng ta phải đi bằng xe đò Thái Phiên! Xe Thái Phiên tới ngay cổng ngoài của trường Võ Bị nhưng không hiểu sao dì quên hẳn! Thôi hai dì cháu mình cuốc bộ vậy! Mình đi không xa mấy… nhưng cháu sẽ có dịp được nhìn thấy hồ Than Thở bằng mắt thật chứ không phải qua kiếng xe đâu! Mà thật , hồ Than Thở trong buổi sáng lành lạnh của Đà Lạt, sương mờ bay bay, nước hồ im vắng, êm ả…Đẹp như một bức tranh thủy mạc! Đạp nhẹ trên lá thông, mùi hương thông ngai ngái thoang thoảng …Ôi sao quá tuyệt vời! Đa Lạt ơi! Sao em dễ thương đến vậy chứ! Qua hồ Than Thở ! Con đường vòng Lâm Viên thơ mộng hiện ra đưa hai dì cháu đến cổng trường lúc nào không hay!
Trước mặt Hương là cổng trường đứng sừng sững uy nghiêm! Cổng trường rộng lớn với hàng chữ : “ Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam “ Phía dưới có dòng chữ : “Tự Thắng Để Chỉ Huy”
Trên cổng, lá cờ vàng, ba sọc đỏ tung bay phất phới trong gió ngàn… Vui quá ! Lần đầu tiên về quê hương lại được dì dẫn đi thăm ngôi trường uy nghi và xinh đẹp thế này, lòng Hương rộn ràng niềm cảm mến!
                                 Dì Hương lấy thẻ học sinh của mình ra mang đến cho người sinh viên trực cổng xin ghi tên người bạn mà dì muốn gặp. Anh sinh viên lịch sự mời hai dì cháu nàng ra phòng tiếp tân ngồi đợi. Chắc dì đã có hẹn với bạn dì trước đó nên không lâu sau thì anh bạn dì xuất hiện.
Em giới thiệu với anh : Đây là Quỳ Hương, cháu em, cô ấy vừa ở bên Lào về!
Quay qua Hương, dì giới thiệu: Còn đây: Anh Lê Công Vân, sinh viên sĩ quan khóa 23, ông anh nhận của dì đấy!
                                   Anh Vân mời dì cháu Hương ra hội quán uống trà, ăn bánh! Cảm nhận đầu tiên của Hương về anh, anh cao ráo, đẹp trai, ăn nói duyên dáng, lịch sự và …kiến thức rộng! Dì Tâm bảo, người sĩ quan võ bị học bốn năm có bằng đại học về võ bị! Ngoài cái bằng chuyên môn về võ bị. Bằng văn hóa của các anh còn tương đương với bằng đại học bên ngoài! Đúng là : Văn võ song toàn đó cháu!
Sau lần gặp gỡ đầu tiên, mỗi cuối tuần anh Vân đều ra nhà ngoại gặp Hương! Cùng là người Bắc nên Ngoại và anh rất dễ nói chuyện! Ngoại rất có cảm tình với anh. Riêng Huơng, trái tim Hương nàng đã trao hoàn toàn cho người con trai có giọng Bắc êm ái ngọt ngào ấy. Anh cũng có giọng hát thật hay, thật có hồn! Anh hay hát trong chương trình “ tiếng hát của SVSQ Võ Bị “ vào mỗi sáng chủ nhật.
Vân là sinh viên năm cuối ở trường nên anh đuợc mặc civil ra phố. Dì Tâm “trao quyền” cho anh hướng dẫn nàng đi thăm những danh lam thắng cảnh Đả Lạt. Những ngày ở Đà Lạt thật tuyệt với Hương, Hương khó quên được những tháng ngày hạnh phúc bên anh.
Yêu anh, Hương chọn ở lại Việt Nam. Nàng xin được việc làm trong một công ty Xuất Nhập Cảng ngoại quốc ở Sài Gòn, chủ nhân là người Pháp.
Mùa xuân năm bảy mươi quen anh, thì tháng muời hai năm bảy muơi anh ra trường. Từ Sài Gòn , Huơng xin phép công ty lên Đà Lạt dự lễ mãn khóa.
Buổi lễ mãn khóa diễn ra thật long trọng! Tổng Thống Việt Nam Cộng Hoả đã chủ tọa buổi lễ này! Khi buổi lễ bắt đầu. Mười tám phát đại bác vang lên, vang dội cả thung lũng bao quanh. Rồi bài Quốc Ca hùng dũng cất lên, tiếp đến phút mặc niệm các tiền nhân, các chiến sĩ đã bỏ mình vì tổ quốc. Sau nghi thức quan trọng ấy, là lễ diễn binh cuả toàn khoá sinh trong trường. Buổi diễn binh của các sinh viên sĩ quan diễn ra vô cùng đẹp mắt. Ban quân nhạc với dàn kèn trống nhịp nhàng. Những bản hùng ca , những khúc quân hành vang vang làm nức lòng người! Đoàn diễn binh đi qua khán đài. Đẹp vô cùng với hàng quân xếp ngay ngắn, thẳng tắp , cứ tưởng như có một cây viết khổng lồ được một họa sĩ tài hoa nào đó vẽ lên hàng chữ : “ Võ Bị Quốc Gia Việt Nam “. Họ còn biểu diễn những động tác thao diễn, bồng súng, dàn chào ….thật ngoạn mục! Những tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên không dứt giữa Vũ Đình Truờng! Kết thúc buổi lễ, người sinh viên thủ khoa lên nhận cung, tên, bắn đi bốn phương với ý nghĩa, những người con của trường mẹ sẽ đi bốn phương, tám hướng, vẫy vùng ngang dọc, thực hiện mộng làm trai, đem tài sức mình bảo vệ, giữ gìn mảnh giang sơn hoa gấm này! Hương bồi hồi xúc động theo dõi giây phút thiêng liêng ấy. Tự dưng nàng cảm thấy yêu Vân tha thiết! Hương hãnh diện có người yêu xuất thân từ trường Võ Bị Đà Lạt! Vân ơi! Mai đây anh sẽ ra tuyến đầu, trực diện với quân thù, đối diện với bao hiểm nguy rình rập! Nói như người chinh phụ trong Chinh Phụ Ngâm: “Chàng từ đi vào nói gió cát,Vâng! Anh của em đang đi vào nơi gió cát! Em lo cho anh! Nhưng … em tự hào vì anh Vân ạ!
                                       Ra trường với cấp bậc thiếu úy, Vân phục vụ ở một Tiểu đoàn Biệt Động Quân đóng ở Vĩnh Long.
Vĩnh Long không mấy xa Sài Gòn nên anh thường về thăm Hương khi có phép. Hai người lại tung tăng dạo phố Sài Gòn tạm quên chiến trường vẫn sôi động ngoài kia. Một, hai ngày phép ngắn ngủi anh lại trở về đơn vị, tiếp tục ghì chặt tay súng giữ yên biên thuỳ. Tình yêu của hai người vẫn đậm đà theo năm tháng. Nhưng chiến trường càng ngày càng sôi động …. Huơng cầu nguyện hằng đêm mong anh bình an nơi vùng lửa đạn. Không hiểu nguyên nhân gì, đến giữa năm bảy tư thì Huơng hoàn toàn mất tin anh!
                                    Lo buồn, đau khổ Hương chỉ biết cầu xin ơn trên che chở cho người mình yêu! Đầu năm 1975, tất cả những mặt trận từ Quảng Trị vào nam có những dấu hiệu không tốt. Tháng ba, Ban Mê Thuột thất thủ! Từ Huế, Quảng Trị , Đà Nẵng lần lượt đi tản về phương nam, sau đó gần như cả miền trung tìm chạy về Sài Gòn bằng mọi cách. Hương vô cùng lo lắng cho ngoại, cho mấy dì ở Đa Lạt, cũng may bà ngoại Huơng còn có cậu Ba ở chung đỡ đần chăm sóc.
Công ty Hương làm việc bắt đầu có lệnh di tản, tất cả nhân viên được quyền ra nước ngoài. Phân vân giữa đi và ở ? Cuối cùng Huơng chọn cách ra đi. Anh Vân lúc ấy vẫn bặt vô âm tín! Hương theo tàu ra đi và định cư ở Pháp từ đó.
Sống hơn bốn mươi năm ở nước ngoài, Huơng lập gia đình, có một cậu con trai. Không may chồng Hương mất sớm, bù lại con trai Huơng có hiếu, mấy cháu nội rất gần gũi, yêu thương bà. Chuyện tình yêu xưa đã trôi vào dĩ vãng… thì một hôm có điện thoại của Sơn, cậu em họ bên Đức gọi qua, báo có tin của Anh Vân. Giọng em liến thoắng qua điện thoại : Chị có nhớ anh Loan đối diện nhà mình ở Việt Nam không? Anh đang ở San Jose. Anh ấy liên lạc được với em. Anh nhắn em nói với chị gọi cho anh ấy. Anh bảo sẽ kể cho chị nghe chuyện Anh Vân có điều muốn nhắn với chị nhưng Anh Loan chỉ sẽ nói chuyện này với một mình chị thôi. Hương vui lắm vội vàng gọi cho anh Loan nhưng anh không bắt máy. Gọi những lần sau cũng vậy! Chuông có reng nhưng không ai trả lời! Không lâu sau Sơn gọi lại cho Hương báo tin anh Loan đã chết! Thật là chuyện không ngờ! Sơn nói với Hương, em đoán, có lẽ thời gian chị gọi cho anh Loan là lúc anh đang nằm bịnh viện! Hương không có duyên gặp lại anh Loan. Không biết anh Loan có học cùng khóa với anh Vân hay không nhưng Hương biết chắc anh là lính biệt động vì mỗi lần anh về phép Hương thấy anh mặc áo của binh chủng này! Sơn cho biết chức vụ cuối cùng của anh Loan là đại úy. Một người con của Võ Bị lại ra đi! Hương bùi ngùi thương cảm nghĩ về anh.
                                        Từ khi nghe tin về anh Vân, Hương suy nghĩ: Không biết anh còn hay đã mất? Anh còn ở Việt Nam hay đã định cư ở một đất nước nào? Ý định tìm kiếm anh hơn lúc nào lại thôi thúc trong Hương. Hương gọi dì Tâm để xin ý kiến! Dì của Hương đang ở Cali bên Mỹ. Hương muốn dì tìm cách liên lạc với những anh Võ Bị xưa , may ra biết được tin tức anh Vân. Dì Tâm hứa sẽ đăng báo tìm kiếm hộ Hương. Dì nhắn tin trong Đặc san Biệt Động Quân. Báo vừa ra là ngày hôm sau có người gọi cho dì Tâm liền! Người gọi cho Tâm là bạn thân của anh Vân đang ở Virginia. Dì Tâm bồi hồi hỏi chuyện anh Vân thì người bạn anh cho biết. Năm 74 anh Vân bị thương nặng, Anh bị Việt cộng bắt làm tù binh! Năm 75 được thả ra! Trong thời gian bị thuơng , vết thuơng chân bị làm độc, anh phải cưa một chân! Trở về nhà với thân tàn tật, nhà bị tịch thu, ba mẹ không còn … May mắn, anh gặp được một người đàn bà goá chăm sóc và rồi anh lập gia đình với bà ấy. Hai người đuợc qua Mỹ theo diện HO. Hiện Vân đang ở tiểu bang Texas. Bạn anh Vân nói chuyện với dì Tâm thật vui vẻ, nhắc nhiều đến kỷ niệm xưa , những ngày đang là sinh viên sĩ quan võ bị. Anh cho biết vợ anh cũng là người ĐaLạt . Sau cuộc nói chuyện anh khuyên là chớ bao giờ liên lạc với anh Vân vì vợ anh rất ghen, rất ích kỷ! “ Anh nói thêm: “Ngay cả tôi muốn gặp Vân phải có sự đồng ý của bà ấy. Gọi điện thoại cho Vân cũng phải gọi cho bà ấy trước “.
Dì Tâm gọi lại cho Hương và cả hai dì cháu đều đồng ý : Không nên khuấy động cuộc sống của anh! Biết anh còn sống là điều đáng mừng rồi! Cầu mong anh sống an vui hạnh phúc bên gia đình là Huơng đã mãn nguyện! Hương nghĩ : Dù gì mình cũng chỉ là một thoáng hương xưa của nhau - Một thoáng hương nồng ấm của mối tình đầu dang dở !
                                                           









 

                                                            MÓN QUÀ SINH NHẬT

                          Đó là một món quà tôi tặng bạn , năm bạn vừa tròn ba mươi mốt tuổi, lúc ấy bạn ở cách xa tôi cả nửa vòng trái đất ! Thật ra, tôi cũng không nhớ là tôi đã gởi món quà cho bạn lúc nào ! Vừa rồi , ngày cúng thất bạn ! Mina , con gái bạn cầm món quà trao lại tôi ! Mina nói : “Con nghĩ đây là quà của dì tặng me, me con đã ra đi ! Con gởi lại để dì giữ làm kỷ niệm”. Tôi rưng rưng cảm động ! Ôi! Đã qua bao nhiêu tháng năm bạn tôi vẫn còn giữ ? Một khung gỗ cưa hình bầu dục ! Mặt trên vẽ một đóa hoa hồng màu Brigitte, màu hoa bạn yêu thích ! Nhánh hồng có hai đoá, một vừa hé nở , một còn e ấp , Lật mặt sau có dòng chữ “ Cho ngày thêm tuổi mới “ . Đó là dịp sinh nhật bạn tôi! Không ngờ đã bốn mươi hai năm trôi qua ! Dù chỉ là một mảnh gỗ nhỏ nhưng chứa đựng nỗi nhớ thương cuả tôi dành cho bạn ! Nó cũng do chính những người em của bạn làm ra ! Các em đã mở một kiosk bán những mặt hàng thủ công mỹ nghệ ! Phần lớn những hàng bán ra là do các em làm! Những bảng tên được khắc với những mẫu chữ thật đẹp mắt , cảnh đồi núi , thung lũng, thác nước xinh đẹp của Dalat được chạm trổ thật tình vi ! Cả dãy phố Hoà Bình mọc lên thật nhiều kiosk bán hàng lưu niệm! Người bán hàng cũng là những người làm ra những mặt hàng ấy! Ho không khác gì những họa sĩ , những nhà điêu khắc đem những vẻ đẹp của người , của cảnh vật , của hoa cỏ …đưa vào những bảng gỗ , thậm chí họ còn vẽ trên cả những hòn đá , những mảnh nhôm vỡ … Tôi đã nhìn thấy những bức tranh mô phỏng hình La Joconde , hình Victor Hugo … hoặc hình những tài tử nước ngoài , được vẽ , được chạm bằng bút lửa lên gỗ thông thật đặc biệt ! Còn biết bao nhiêu hàng thủ công mỹ nghệ thật tinh xảo, mỹ thuật đã làm ra ở đây ! Người Đà Lạt thật khéo tay, tỉ mỉ… Nhờ đó cũng tạo thêm thu nhập trong thời buổi khó khăn lúc ấy! Tôi rất yêu thích những sản phẩm này nên thường nhờ khắc tên , vẽ tranh … để tặng bạn bè xa gần trong những dịp sinh nhật, cưới hỏi …Có lẽ vì vậy mà món quà ấy đã đến với bạn tôi!
                        Hôm nay ngồi viết lại những dòng chữ này, tôi lại xót xa nhớ bạn ! Không chứng kiến lúc bạn tôi từ giã cõi đời ! Không được nhìn bạn tôi lần cuối , không được tiễn đưa bạn một đoạn đường , không gởi đến bạn được một đóa hồng vĩnh biệt ! Vậy mà hay … tôi nghĩ bạn chưa chết ! Bạn đang ở đâu đó, từ cõi xa xăm , từ trên cao , từ vùng trời bao la tít tắp ! Bạn tôi chưa chết , bạn chưa từng từ giã cõi đời … Bạn đang ở trong tôi , thật đậm đà , thật tha thiết , bạn đã trao gởi lại tôi đoá hồng nhỏ màu Brigitte Bardot ! Tôi thật mơ hồ không biết bạn mình đang đi về đâu nhưng tôi biết một điều là tôi nhớ bạn! Nhớ da diết! Nhớ muốn khóc đó bạn ! Cánh hồng nhỏ của tôi !Tình bạn của chúng mình thật vĩnh cửu! Nó tồn tại mãi qua bao thời gian! Thật hạnh phúc tôi đã có bạn trong đời này !