MỐI TÌNH ĐẦU
Quỳ Hương đến Đà Lạt vào mùa
Xuân. Mùa Xuân của núi rừng cao nguyên này thật đẹp!
Buổi sáng thức dậy, khoác vào mình chiếc áo len khá
dày, quàng thêm chiếc khăn quàng cổ, Hương nhìn sang
phòng ngủ của ngoại, phòng thật yên tĩnh! Chắc giờ
này ngoại đang ngủ? Sợ ngoại thức dậy, Hương rón
rén, khép nhẹ cửa bước ra ngoài. Ông trời vừa thức
dậy, chiếu ánh sáng nhẹ nhàng mơn man đám hoa cúc vàng
xinh xắn còn đọng sương trong khu vườn nhỏ của ngoại.
Cuối vườn ngoại trồng một dãy hoa hồng đủ màu rực
rỡ, khoe sắc trong ánh nắng êm nhẹ dịu dàng… Gió nhẹ
lay động những cánh cocolico mảnh mai đang đua khoe những
hoa, những nụ với màu hồng nhạt, màu đỏ gụ , màu
vàng chanh. Khu vườn yên lặng , Hương nghe được cả
tiếng vo ve của lũ ong ruồi đi hút mật sớm. Ôi!Buổi
sáng trong vườn ngoại thật thanh bình, thật hạnh phúc!
Yêu quá đi thôi!
- Hương ơi! Con đang làm gì thế?
Sao không ngủ thêm cho khoẻ?
- Dạ con quen dậy sớm
rồi ngoại ạ! Bên Lào khoảng sáu giờ con đã dậy tập
thể dục, ăn sáng rồi đi học.
Hương theo ngoại
vào nhà giúp ngoại nấu nước pha trà , sau đó đi vo gạo
nấu cơm. Ở làng ngoại, mọi người có thói quen ăn cơm
buổi sáng. Gia đình nào có vườn đều phải ăn cơm
sáng mới có sức làm! Bà ngoại lớn tuổi không làm
vườn được. Bà nấu ăn cho những người giúp việc ăn
sớm . , Ăn sáng xong, Hương vào phòng thay đồ chuẩn bị
đi chơi ! Người dì họ Hương hứa dẫn Hương đi chơi
đâu đó. Nghe nói chỗ đặc biệt lắm, làm Hương cũng
khá náo nức. Hôm nay Hương mặc áo đầm trắng, tóc để
tự nhiên không cuốn lọn, trông Hương giống một cô nữ
sinh trung học hơn là một cô sinh viên vừa tốt nghiệp
đại học!
⁃ Ồ ! Dì đến rồi ! Ngồi chơi chờ
cháu một tị nha! Dì Hương nói Hương cứ tự nhiên, dì
ra chào Bác một chút rồi dì cháu mình đi. Khi hai dì
cháu ra đến bến xe Chi Lăng lúc đó cũng đã hơn mười
giờ. Chiếc xe đò chở khá đông khách. Trời hôm nay
thật lạnh, trên xe có vài cô gái mặc áo dài, mặc thêm
những chiếc áo len đan khá dày như áo dì Tâm. Dì Tâm
của Hương tuy mang chức “ dì “ nhưng dì thua Huơng bốn
tuổi. Dì đang học ở trường Bùi Thị Xuân. Lên xe, dì
mới cho Hương biết là sẽ đưa Hương đi thăm trường
Võ Bị Đa Lạt. Ồ! Đúng là một ngạc nhiên lý thú cho
Hương! Ngôi trường này Hương đã nghe danh khá lâu.
Trường Võ Bị nồi tiếng nhất Đông Nam Á đấy! Chiếc
xe đò Chi Lăng đưa dì cháu Hương đi qua đoạn đường
khá dài. Đường phố Đa Lạt thật sạch sẽ, nhà cửa
nên thơ nấp mình sau những hàng thông xanh. Dì giới
thiệu cho Huơng, đây là Thuỷ Tạ in hình soi bóng Hồ
Xuân Hương, kia là nhà thờ Con Gà đứng một chân trăm
năm không biết mỏi! Rồi xe đi qua một con đường, nhìn
xa xa , cuối con dốc cao cao là ngôi trường Grand Lyceé ,
với vòm tháp cao theo lối kiến trúc của Pháp thật đẹp!
Xe chạy thêm một khúc đến ga xe lửa. Ôi sao nhà ga nên
thơ quá! Hương cứ tưởng mình đang đến một vùng nào
đó trên nước Pháp. Hương học truờng Pháp từ nhỏ
đến lớn ở Savanakhet nên những hình ảnh, những bài
học đã đậm nét trong nàng. Đà Lạt là thành phố
Paris thu nhỏ quả không sai! Xe ngừng ở bến Chi Lăng tụi
nàng phải xuống xe đi bộ để vào trường Võ Bị! Đến
đây nàng mới nghe bà dì lên tiếng “ Đáng lý chúng ta
phải đi bằng xe đò Thái Phiên! Xe Thái Phiên tới ngay
cổng ngoài của trường Võ Bị nhưng không hiểu sao dì
quên hẳn! Thôi hai dì cháu mình cuốc bộ vậy! Mình đi
không xa mấy… nhưng cháu sẽ có dịp được nhìn thấy
hồ Than Thở bằng mắt thật chứ không phải qua kiếng
xe đâu! Mà thật , hồ Than Thở trong buổi sáng lành lạnh
của Đà Lạt, sương mờ bay bay, nước hồ im vắng, êm
ả…Đẹp như một bức tranh thủy mạc! Đạp nhẹ trên
lá thông, mùi hương thông ngai ngái thoang thoảng …Ôi
sao quá tuyệt vời! Đa Lạt ơi! Sao em dễ thương đến
vậy chứ! Qua hồ Than Thở ! Con đường vòng Lâm Viên
thơ mộng hiện ra đưa hai dì cháu đến cổng trường
lúc nào không hay!
Trước mặt Hương là cổng trường
đứng sừng sững uy nghiêm! Cổng trường rộng lớn với
hàng chữ : “ Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam “ Phía
dưới có dòng chữ : “Tự Thắng Để Chỉ Huy”
Trên
cổng, lá cờ vàng, ba sọc đỏ tung bay phất phới trong
gió ngàn… Vui quá ! Lần đầu tiên về quê hương lại
được dì dẫn đi thăm ngôi trường uy nghi và xinh đẹp
thế này, lòng Hương rộn ràng niềm cảm mến!
Dì
Hương lấy thẻ học sinh của mình ra mang đến cho người
sinh viên trực cổng xin ghi tên người bạn mà dì muốn
gặp. Anh sinh viên lịch sự mời hai dì cháu nàng ra phòng
tiếp tân ngồi đợi. Chắc dì đã có hẹn với bạn dì
trước đó nên không lâu sau thì anh bạn dì xuất
hiện.
Em giới thiệu với anh : Đây là Quỳ Hương,
cháu em, cô ấy vừa ở bên Lào về!
Quay qua Hương,
dì giới thiệu: Còn đây: Anh Lê Công Vân, sinh viên sĩ
quan khóa 23, ông anh nhận của dì đấy!
Anh Vân mời
dì cháu Hương ra hội quán uống trà, ăn bánh! Cảm nhận
đầu tiên của Hương về anh, anh cao ráo, đẹp trai, ăn
nói duyên dáng, lịch sự và …kiến thức rộng! Dì Tâm
bảo, người sĩ quan võ bị học bốn năm có bằng đại
học về võ bị! Ngoài cái bằng chuyên môn về võ bị.
Bằng văn hóa của các anh còn tương đương với bằng
đại học bên ngoài! Đúng là : Văn võ song toàn đó
cháu!
Sau lần gặp gỡ đầu tiên, mỗi cuối tuần
anh Vân đều ra nhà ngoại gặp Hương! Cùng là người
Bắc nên Ngoại và anh rất dễ nói chuyện! Ngoại rất
có cảm tình với anh. Riêng Huơng, trái tim Hương nàng đã
trao hoàn toàn cho người con trai có giọng Bắc êm ái
ngọt ngào ấy. Anh cũng có giọng hát thật hay, thật có
hồn! Anh hay hát trong chương trình “ tiếng hát của
SVSQ Võ Bị “ vào mỗi sáng chủ nhật.
Vân là sinh
viên năm cuối ở trường nên anh đuợc mặc civil ra phố.
Dì Tâm “trao quyền” cho anh hướng dẫn nàng đi thăm
những danh lam thắng cảnh Đả Lạt. Những ngày ở Đà
Lạt thật tuyệt với Hương, Hương khó quên được
những tháng ngày hạnh phúc bên anh.
Yêu anh, Hương
chọn ở lại Việt Nam. Nàng xin được việc làm trong
một công ty Xuất Nhập Cảng ngoại quốc ở Sài Gòn,
chủ nhân là người Pháp.
Mùa xuân năm bảy mươi
quen anh, thì tháng muời hai năm bảy muơi anh ra trường.
Từ Sài Gòn , Huơng xin phép công ty lên Đà Lạt dự lễ
mãn khóa.
Buổi lễ mãn khóa diễn ra thật long trọng!
Tổng Thống Việt Nam Cộng Hoả đã chủ tọa buổi lễ
này! Khi buổi lễ bắt đầu. Mười tám phát đại bác
vang lên, vang dội cả thung lũng bao quanh. Rồi bài Quốc
Ca hùng dũng cất lên, tiếp đến phút mặc niệm các
tiền nhân, các chiến sĩ đã bỏ mình vì tổ quốc. Sau
nghi thức quan trọng ấy, là lễ diễn binh cuả toàn khoá
sinh trong trường. Buổi diễn binh của các sinh viên sĩ
quan diễn ra vô cùng đẹp mắt. Ban quân nhạc với dàn
kèn trống nhịp nhàng. Những bản hùng ca , những khúc
quân hành vang vang làm nức lòng người! Đoàn diễn binh
đi qua khán đài. Đẹp vô cùng với hàng quân xếp ngay
ngắn, thẳng tắp , cứ tưởng như có một cây viết
khổng lồ được một họa sĩ tài hoa nào đó vẽ lên
hàng chữ : “ Võ Bị Quốc Gia Việt Nam “. Họ còn biểu
diễn những động tác thao diễn, bồng súng, dàn chào
….thật ngoạn mục! Những tiếng vỗ tay tán thưởng
vang lên không dứt giữa Vũ Đình Truờng! Kết thúc buổi
lễ, người sinh viên thủ khoa lên nhận cung, tên, bắn
đi bốn phương với ý nghĩa, những người con của
trường mẹ sẽ đi bốn phương, tám hướng, vẫy vùng
ngang dọc, thực hiện mộng làm trai, đem tài sức mình
bảo vệ, giữ gìn mảnh giang sơn hoa gấm này! Hương bồi
hồi xúc động theo dõi giây phút thiêng liêng ấy. Tự
dưng nàng cảm thấy yêu Vân tha thiết! Hương hãnh diện
có người yêu xuất thân từ trường Võ Bị Đà Lạt!
Vân ơi! Mai đây anh sẽ ra tuyến đầu, trực diện với
quân thù, đối diện với bao hiểm nguy rình rập! Nói
như người chinh phụ trong Chinh Phụ Ngâm: “Chàng từ đi
vào nói gió cát,Vâng! Anh của em đang đi vào nơi gió
cát! Em lo cho anh! Nhưng … em tự hào vì anh Vân ạ!
Ra
trường với cấp bậc thiếu úy, Vân phục vụ ở một
Tiểu đoàn Biệt Động Quân đóng ở Vĩnh Long.
Vĩnh
Long không mấy xa Sài Gòn nên anh thường về thăm Hương
khi có phép. Hai người lại tung tăng dạo phố Sài Gòn
tạm quên chiến trường vẫn sôi động ngoài kia. Một,
hai ngày phép ngắn ngủi anh lại trở về đơn vị, tiếp
tục ghì chặt tay súng giữ yên biên thuỳ. Tình yêu của
hai người vẫn đậm đà theo năm tháng. Nhưng chiến
trường càng ngày càng sôi động …. Huơng cầu nguyện
hằng đêm mong anh bình an nơi vùng lửa đạn. Không hiểu
nguyên nhân gì, đến giữa năm bảy tư thì Huơng hoàn
toàn mất tin anh!
Lo buồn, đau khổ Hương chỉ biết
cầu xin ơn trên che chở cho người mình yêu! Đầu năm
1975, tất cả những mặt trận từ Quảng Trị vào nam có
những dấu hiệu không tốt. Tháng ba, Ban Mê Thuột thất
thủ! Từ Huế, Quảng Trị , Đà Nẵng lần lượt đi tản
về phương nam, sau đó gần như cả miền trung tìm chạy
về Sài Gòn bằng mọi cách. Hương vô cùng lo lắng cho
ngoại, cho mấy dì ở Đa Lạt, cũng may bà ngoại Huơng
còn có cậu Ba ở chung đỡ đần chăm sóc.
Công ty
Hương làm việc bắt đầu có lệnh di tản, tất cả
nhân viên được quyền ra nước ngoài. Phân vân giữa đi
và ở ? Cuối cùng Huơng chọn cách ra đi. Anh Vân lúc ấy
vẫn bặt vô âm tín! Hương theo tàu ra đi và định cư ở
Pháp từ đó.
Sống hơn bốn mươi năm ở nước
ngoài, Huơng lập gia đình, có một cậu con trai. Không
may chồng Hương mất sớm, bù lại con trai Huơng có hiếu,
mấy cháu nội rất gần gũi, yêu thương bà. Chuyện tình
yêu xưa đã trôi vào dĩ vãng… thì một hôm có điện
thoại của Sơn, cậu em họ bên Đức gọi qua, báo có
tin của Anh Vân. Giọng em liến thoắng qua điện thoại :
Chị có nhớ anh Loan đối diện nhà mình ở Việt Nam
không? Anh đang ở San Jose. Anh ấy liên lạc được với
em. Anh nhắn em nói với chị gọi cho anh ấy. Anh bảo sẽ
kể cho chị nghe chuyện Anh Vân có điều muốn nhắn với
chị nhưng Anh Loan chỉ sẽ nói chuyện này với một mình
chị thôi. Hương vui lắm vội vàng gọi cho anh Loan nhưng
anh không bắt máy. Gọi những lần sau cũng vậy! Chuông
có reng nhưng không ai trả lời! Không lâu sau Sơn gọi
lại cho Hương báo tin anh Loan đã chết! Thật là chuyện
không ngờ! Sơn nói với Hương, em đoán, có lẽ thời
gian chị gọi cho anh Loan là lúc anh đang nằm bịnh viện!
Hương không có duyên gặp lại anh Loan. Không biết anh
Loan có học cùng khóa với anh Vân hay không nhưng Hương
biết chắc anh là lính biệt động vì mỗi lần anh về
phép Hương thấy anh mặc áo của binh chủng này! Sơn cho
biết chức vụ cuối cùng của anh Loan là đại úy. Một
người con của Võ Bị lại ra đi! Hương bùi ngùi thương
cảm nghĩ về anh.
Từ khi nghe tin về anh Vân, Hương
suy nghĩ: Không biết anh còn hay đã mất? Anh còn ở Việt
Nam hay đã định cư ở một đất nước nào? Ý định
tìm kiếm anh hơn lúc nào lại thôi thúc trong Hương.
Hương gọi dì Tâm để xin ý kiến! Dì của Hương đang
ở Cali bên Mỹ. Hương muốn dì tìm cách liên lạc với
những anh Võ Bị xưa , may ra biết được tin tức anh
Vân. Dì Tâm hứa sẽ đăng báo tìm kiếm hộ Hương. Dì
nhắn tin trong Đặc san Biệt Động Quân. Báo vừa ra là
ngày hôm sau có người gọi cho dì Tâm liền! Người gọi
cho Tâm là bạn thân của anh Vân đang ở Virginia. Dì Tâm
bồi hồi hỏi chuyện anh Vân thì người bạn anh cho
biết. Năm 74 anh Vân bị thương nặng, Anh bị Việt cộng
bắt làm tù binh! Năm 75 được thả ra! Trong thời gian bị
thuơng , vết thuơng chân bị làm độc, anh phải cưa một
chân! Trở về nhà với thân tàn tật, nhà bị tịch thu,
ba mẹ không còn … May mắn, anh gặp được một người
đàn bà goá chăm sóc và rồi anh lập gia đình với bà
ấy. Hai người đuợc qua Mỹ theo diện HO. Hiện Vân đang
ở tiểu bang Texas. Bạn anh Vân nói chuyện với dì Tâm
thật vui vẻ, nhắc nhiều đến kỷ niệm xưa , những
ngày đang là sinh viên sĩ quan võ bị. Anh cho biết vợ
anh cũng là người ĐaLạt . Sau cuộc nói chuyện anh
khuyên là chớ bao giờ liên lạc với anh Vân vì vợ anh
rất ghen, rất ích kỷ! “ Anh nói thêm: “Ngay cả tôi
muốn gặp Vân phải có sự đồng ý của bà ấy. Gọi
điện thoại cho Vân cũng phải gọi cho bà ấy trước
“.
Dì Tâm gọi lại cho Hương và cả hai dì cháu
đều đồng ý : Không nên khuấy động cuộc sống của
anh! Biết anh còn sống là điều đáng mừng rồi! Cầu
mong anh sống an vui hạnh phúc bên gia đình là Huơng đã
mãn nguyện! Hương nghĩ : Dù gì mình cũng chỉ là một
thoáng hương xưa của nhau - Một thoáng hương nồng ấm
của mối tình đầu dang dở !
No comments:
Post a Comment