Saturday, April 10, 2010

Về Đà Lạt ( tiếp theo)

(Tiếp theo)
Forget Me Not Đalat
Về Đà Lạt
Chiếc xe đò Phương Trang vẫn phom phom tiến về Đà Lạt. Vượt qua trường trung học Đức Trọng xưa. Ngôi trường này ngày xưa lúc nào cũng được sơn phết như mới, giờ cũ kỹ rêu phong nhưng lại dễ thương hơn nhờ những hàng phượng bao quanh tỏa mát. Qua Liên Hiệp xe đến Liên Khương. Vùng này khá nổi tiếng vì có phi trường Liên Khương. Đây là phi trường nhỏ chỉ chuyên chở những khách nội điạ. Từ Đà Lạt muốn đi các tỉnh đều phải xuống phi trường Liên Khương. Mặc dù phải đi một chặng khá xa bằng xe của hãng hàng không với đoạn đường gần ba mươi cây số nhưng hình đa số khách đều thích vì xe được chạy qua những chặng đường tuyệt đẹp của cao nguyên Lâm Viên. Ở Liên Khương còn có một cái thác thật đẹp, thật hùng vĩ nhưng hôm nay đã thay đổi nhiều. Từ trên đường nhìn xuống không còn thấy nước tung bọt trắng xóa như xưa nữa. Nhìn dòng nước khô cạn thấy mà đau lòng. Còn đâu một cảnh sắc thật nổi tiếng của Liên Khương xưa. Qua Liên Khương rồi đến Bồng Lai cũng vậy, dòng suối trong xanh len lỏi chảy qua những khe đá, hai bên bờ cây cối xanh um trông thật thơ mộng, giờ trông tiêu điều xơ xác. Biết nói gì đây, quê hương ngày ta trở lại sao xuống dốc thế này. Có biết rằng ta đã tự hào biết bao nhiêu ở ngày xưa? Hồi ấy mỗi lần có người đến viếng thăm Đà Lạt là ta phải giới thiệu cho bằng được thác Liên Khương và dòng suối Bồng Lai dễ thương, huyễn hoặc như bồng lai tiên cảnh này. Giờ thì ... còn đâu Bồng Lai xưa, tiên cảnh cũ?
Rời Bồng Lai xe chạy qua những vườn cây xanh trái, những ruộng lúa thần nông cây lùn nhưng năng suất cao, gạo ăn thật thơm và dẻo. Vùng này có tên là Định An. Ngoài những thửa ruộng nhỏ trồng lúa, Định An còn có những vườn trồng hoa cúc, hoa vạn thọ rực rỡ, tươi sắc, những vườn hồng dòn, hồng dẻo...cung cấp cho những hàng bán lẻ, những hàng bánh mứt của Đà Lạt. Cuối xã Định An mình bắt đầu gặp những bảng quảng cáo đón chào khách viếng thăm thác Prenn, thăm Đà Lạt. Cuộc hành trình dài gần ba trăm cây số đã gần đến đích. Mình đang xích gần đến thành phố thân yêu và Đà Lạt đang dàn chào những người con xa xứ trở về bằng hai hàng thông xanh chạy dài từ Prenn đến sát thành phố. Hạnh phúc làm sao ta lại được đi giữa những hàng thông vươn cao ngạo nghễ. Thông dọc hai bên đường, thông vươn dài đến những thung lũng xa xa. Vui thật vui! Lâu quá lâu rồi mình lại nghe được tiếng rì rào của ngàn thông, nghe tiếng reo vi vu trong gió, xào xạc trong bạt ngàn thông xanh. Nắng chiều dọi xen qua những kẽ lá thông lung linh... Nắng nhảy múa như nỗi reo vui trong lòng mình lúc trở lại quê xưa. Con đường đèo khúc khuỷu quanh co sau bao nhiêu năm thấy lại vẫn không thay đổi bao nhiêu. Vẫn những mốc gỗ sơn trắng đỏ ở những khúc eo nhiều, vẫn có những đoạn đường vương thật nhiều hoa dại, dây leo tô điểm thêm những duyên dáng trên đường đến vùng cao. Con đường đèo từ Prenn lên Đà Lạt còn giữ được vẻ đẹp thiên nhiên có lẽ vì cây ở đây không bị chặt phá mấy. Qua hết đèo Prenn, đến phần đất “ bót” Nguyễn Tri Phương xưa, thành phố Đà Lạt đã thấp thoáng xa xa, con đường Nguyễn Tri Phương nhà cửa mọc lên san sát, xây cất đủ kiểu không còn dáng vẻ xinh đẹp cuả những ngôi biệt thự Pháp ngày nào. Tới ngã ba kho xăng Kim Cúc cũ, theo lộ trình, xe đi ngang qua nhà hàng Palace, qua nhà thờ con gà, xuống đường Bà Triệu rồi đổ khách xuống đoạn cuối ở Phan Đình Phùng. Ở đây có một vài xe nhỏ đưa khách về tận nhà. Riêng tụi mình vẫn ngồi trên xe, tài xế đưa tụi mình về khách sạn của Thuận ở đường Bùi Thị Xuân. Suốt chặng đường dài, tài xế lái xe thật cẩn thận, nhân viên phục vụ rất ôn hoà. Họ đã đưa bọn mình bình an đi đến nơi về đến chốn.
Xe đến Khách sạn vào khoảng sáu giờ rưỡi. Vợ chồng Thương lăng xăng đưa hành lý lên lầu. Mùa này khách không nhiều lắm nên Thương dành cho bọn mình hai phòng, một phòng đựng hành lý và một phòng cho ba đứa ở. Nghỉ ngơi một chút thì Thuận chạy đến, chuẩn bị cơm nước. Bữa đầu tiên ở đây Thuận cho tụi mình ăn cơm với cá chiên, rau muống luộc. Bữa cơm đạm bạc nhưng thật ngon. Vừa ăn vừa chuyện trò nhắc nhở chuyện xưa. Ngày xưa mình và Thuận dạy cùng trường. Hai vợ chồng cùng quê với mình. Tuy là dân ngoài kia vào nhưng tính tình thật dễ thương. Dạy được một thời gian ở Đà Lạt mình bị cho thôi việc vì làm giấy tờ đi Mỹ. Thuận vừa dạy học vừa buôn bán thêm để tăng thu nhập cho gia đình. Cô bé xuống Tùng Nghĩa mua thịt heo mang lên bỏ mối. Thỉnh thoảng cô nàng tạt qua nhà cho tụi mình cái giò heo, vài củ khoai, trái bắp … Ở cái thời bao cấp ấy, thịt thà là món ăn quý hiếm, cô bé đã san sẻ cho mình, giúp đỡ mình trong lúc ngặt nghèo, vì lúc ấy mình vừa mất việc, lại mới sanh con nhỏ. Trong hoạn nạn mới thấy chân tình, những tình cảm ấy mình không bao giờ quên được. Vợ chồng mình thương và rất quý gia đình Thuận. Hai gia đình mình vẫn giữ mối giao hảo từ trước đến nay. Giờ Thuận rất khá giả, có hai khách sạn cho thuê, có xe hơi, đất cát cũng khá nhiều nhờ tính cần cù chịu khó và mạnh dạn dám bung ra kinh doanh khi thị trường nhà đất có những năm lên cơn sốt. Con cái Thuận cũng rất ngoan. Bé Liên ra trường đại học và cũng đã có gia đình. Mai đang năm thứ ba. Cậu út đang học cấp hai. Nghĩ đến Thuận mình cũng thấy an ủi. Ít ra cũng có những người bạn mà lúc đói nghèo, hoạn nạn vẫn không thay lòng...
Buổi tối, Dung và Phúc đến thăm bọn mình. Dung không thay đổi mấy, có lẽ tại mình mới gặp Dung một vài tháng trước, khi nàng qua Mỹ du lịch. Phúc thì thay đổi khá nhiều, bệ vệ giống như một mệnh phụ phu nhân. Tụi mình cười đùa, nói chuyện thật vui vẻ. Trước khi về hai chị em dặn dò mình đi ngủ sớm để sáng mai ra chở đi ăn sáng.
Tắt đèn lên giừờng ngủ, cảm giác buồn buồn khó tả. Cùng ở trong thành phố xưa mà bây giờ như xa cách không cùng. Tự dưng nhớ quá căn nhà xưa, nhớ căn phòng ngủ cuả mình thuở ấy quá. Giường bên, hình như My cũng đang trằn trọc như mình...
(Còn tiếp)
Forget Me Not Đalat

No comments: